Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 244: Địa ngục trần gian! (2)

Chính là để phạm nhân bị đói một thời gian dài, chỉ cho một số ít thức ăn khiến người đó không đến mức chết đói, thế nhưng với chút thức ăn đó họ đừng mong có thể ăn no được. Đương nhiên, giai đoạn này có thể tỉnh lược, bởi phạm nhân thời cổ đại muốn được ăn một bữa no trong ngục thật sự là vọng tưởng và hy vọng xa vời.
Sau đó đột nhiên có một ngày, ngục tốt dọn lên một bàn rượu ngon thức ăn ngon cho phạm nhân, khiến phạm nhân ấy mừng rỡ, không ngừng ăn, khi phạm nhân đó đã ăn no tới bụng tròn vo rồi, hai ngục tốt lại một người một bên, mỗi người một chân nhấc chân của phạm nhân ấy lên, sau đó lại khiến phạm nhân đó không ngừng vận động, lúc thì buộc chặt lúc thì kéo căng.
Sau khi vận động một thời gian, phạm nhân ấy lập tức tắt thở.
Kiểu chết này dựa vào trình độ khám nghiệm tử thi thời cổ đại thật sự không thể tìm thấy được điểm khác thường nào, trên người phạm nhân cũng không có bất kỳ miệng vết thương gì, những ngục tốt cũng thường dùng loại biện pháp này để thu tiền của mấy người muốn báo thù đám phạm nhân trong ngục.
Ăn no rồi.
Dường như thân thể cũng bắt đầu có sức lực hơn.
Một người đàn ông mặc đồng phục màu đen cầm súng bắn nước đi đến.
Súng bắn nước bắt đầu hướng về phía người phụ nữ.
Dòng nước lạnh như băng lao đến, không ngừng dội lên người người phụ nữ.
Người phụ nữ nằm trên mặt đất.
Càng không ngừng nức nở.
Ông chủ Châu cũng biến thành ướt sũng cùng lúc với người phụ nữ này, tư vị ấy thật sự không dễ chịu chút nào.
Sau đó.
Người đàn ông mặc đồng phục màu đen lại lấy ra một bộ trường bào màu trắng thay cho người phụ nữ này, lôi người phụ nữ đã ướt sũng nhưng quả thật sạch sẽ hơn lúc trước không ít kia, lại đẩy cửa sắt đi ra ngoài.
- Sàn sạt... ... Sàn sạt... ... ... Sàn sạt... ... ...
Xích sắt tiếp tục ma sát với mặt đất.
Lại bắt đầu đi tới con đường mà bọn họ mới đi qua kia.
Châu Trạch đã có chút mê man.
Chẳng lẽ cướp chiếc xích sắt này chỉ vì có thể được ăn no một bữa, sau đó được tắm rửa?
Chẳng lẽ cái này cũng giống như cướp được phiếu ăn phiếu tắm rửa sao?
Một lần nữa đi trên con đường kia, đám người trong lồng giam hai bên lan can sắt vẫn dùng ánh mắt hâm mộ nhìn chằm chằm Châu Trạch.
Tiếp tục đi lên phía trước.
Đi tới nhà tù nơi Châu Trạch bị giam, lúc này người đàn ông đã đút cho anh ăn cơm lúc trước cũng nhìn về phía này, anh ta rất kích động, cũng rất vui mừng, rất thoải mái.
Điều này khiến Châu Trạch nhớ lại một ca khúc của Lưu Nhược Anh:
- Rất yêu rất yêu anh, cho nên nguyện ý nhường cho anh, để anh đi về phía càng hạnh phúc hơn…
Châu Trạch tiếp tục đi lên phía trước, xích sắt vẫn đang tiếp tục ma sát với mặt đất.
Người đàn ông mặc đồng phục màu đen cũng không đưa anh quay lại nhà tù anh ở lúc trước, mà là tiếp tục đi lên phía trước.
Đi tới đi tới, lên bậc thang.
Đi tới đi tới, xuất hiện thảm.
Đi tới đi tới.
Lại xuất hiện cửa sắt.
Cửa được mở ra.
Bên trong có ánh sáng.
Trong lúc nhất thời khiến người ta sinh ra một loại ảo giác bản thân có thể chạy thoát.
Người chưa ngồi tù tuyệt đối không thể hiểu được khát vọng tự do của những người đang ngồi trong tù, giống hệt như phần lớn người chỉ khi bị bệnh rồi mới biết được, lúc bản thân khỏe mạnh không ốm đau nó hạnh phúc tốt đẹp tới dường nào.
Rõ ràng Châu Trạch có thể nhận ra được.
Trên người người phụ nữ này hình thành một loại cảm xúc kích động vui sướng.
Rất mãnh liệt.
Thậm chí thân thể của cô ấy còn đang không ngừng run rẩy.
Cô ấy chủ động đi vào.
Xích sắt tiếp tục kéo lê trên mặt đất.
Phát ra tiếng động cuối cùng bên trong không gian chật hẹp này.
- Bịch... ...
Sau khi cô ấy đi vào.
Cửa sắt bị khóa lại.
Phía trước, bị một thứ vách ngăn màu trắng tương đối giống với vách ngăn người nông dân trồng rau dưa hay dùng ngăn lại.
Mà ở vị trí hai bên khu vực này.
Lại có thứ gì đó khá giống với vòi phun, có rất nhiều lỗ nhỏ.
Giống hệt như nhà tắm công cộng, có lẽ lúc trước còn chưa được tắm rửa sạch sẽ, vì vậy bây giờ phải tẩy rửa thêm một lần nữa.
Người phụ nữ vẫn kích động đi tới.
Cô ấy còn đang từ từ đi lên phía trước.
Mà sau khi Châu Trạch cảm nhận được bố cục bốn phía.
Một loại cảm giác lo lắng khủng bố kéo tới.
Người phụ nữ không hề biết đây là nơi nào.
Thế nhưng anh biết!
Đáng chết.
Anh muốn đi ra ngoài.
Muốn đi ra ngoài.
Nơi này không phải là phòng tắm rửa cái quỷ quái gì cả.
Nơi này là địa ngục.
Là địa ngục trần gian chân chính!
Phòng đọc sách đóng kín cửa, bên trong sáng đèn.
Có thể nói rằng, việc hoạt động của phòng đọc sách là ban ngày thỉnh thoảng đóng cửa, buổi tối khẳng định phải mở cửa, thế nhưng vì sao đêm nay ông chủ lại đi ngủ sớm như vậy chứ?
Ông chủ nếu tiêu cực biếng nhác, đương nhiên nhân viên thuộc hạ cũng mừng rỡ mà lười biếng theo, quan trọng nhất là không có ông chủ ra tay, cho dù có khách hàng tới cửa bọn họ cũng chẳng có biện pháp nào đóng gói khách hàng lại sau đó gửi đi như bưu kiện, vì thế còn không bằng cứ để yên mặc kệ.
Hai người lão đạo và Hứa Thanh Lãng cùng nhau ngồi xuống trên sô pha, trên bàn trà bên cạnh hai người lại để hai ly rượu vang.
Rượu vang là thứ sẵn có trong menu của phòng đọc sách, giá cả xa xỉ, hiện tại toàn bộ phòng sách đã tràn ngập khí tức hủ bại cá muối, đây chính là phong khí trên hư dưới cũng hư.
Thật ra.
Ngay từ đầu chi phía ăn mặc mọi người chấp nhận bỏ ra để hưởng thụ là có giới hạn, thế nhưng sau khi cà phê và lá trà của ông chủ Châu càng ngày càng cao cấp, đương nhiên người phía dưới cũng liền noi theo cấp trên.
Dù sao đi nữa.
Toàn bộ phòng đọc sách này người không có tiền nhất đã biết hưởng thụ tới mức như vậy.
Mấy người giàu có như bọn họ mà keo kiệt có vẻ không thích hợp lắm, đúng không?
Tiểu Hầu Tử ngồi chồm hổm phía trên quầy bar, trước mặt nó là một đĩa đậu phộng, một mình vẫn vui vẻ. Nó không đáng ghét, cũng không quấy phá, nếu có ai chơi đùa với nó thì nó sẽ chơi đùa lại, không có ai tìm nó thì nó tự chơi một mình, ngược lại rất khéo léo.
Lão đạo còn mua cho nó một cái vòng kim cô và một cái áo cà sa, tiện thể còn định chế một cây kim cô bổng cho nó, mà hành động này chỉ để thỏa mãn thú vị tà ác của lão đạo.
Ngẫm lại xem, Tôn đại thánh đang bị bản thân mình dưỡng thành, thật là tràn đầy cảm giác tự hào và thỏa mãn.
Ông chủ còn nói với lão, trước đây khi anh đại chiến ba trăm hiệp với Hầu Tử, "gậy sắt" của con khỉ này thật sự rất dọa người.
Lão đạo tin.
Nhưng lão không ngờ tới "gậy sắt" ông chủ nói không phải gậy sắt mà mình nghĩ tới.
Hầu Tử không thích món đồ chơi như vòng kim cô kia, cũng không thích kim cô bổng, ngược lại nó lại rất thích áo cà sa, có thể nói là yêu thích không buông tay, khi nó không có chuyện gì làm sẽ khoác áo cà sa lên người như khoác áo gió, ngược lại không ngờ có thể lộ ra chút phật tính.
Lão đạo đã từng đi qua núi Nga Mi, khỉ ở đó không sợ người, thậm chí còn chủ động tìm đến du khách đòi ăn, nếu như vận khí không tốt gặp phải con khỉ "táo bạo lão ca".
Không cho chúng nó ăn chúng nó còn biết cướp đoạt.
Nhưng những hành động đó lại khiến mấy con khỉ trên núi Nga Mi được xưng là có "Phật tính" .
Nhưng so sánh với Hầu Tử nhà mình, thật sự là kém xa, biết chơi di động lại còn biết tự bắt xe, lần trước Hầu Tử đã tự bắt xe đi tới núi Giang Quân xem bệnh cho ông chủ đấy.
Chậc chậc chậc.
Dù sao thì ở trong mắt lão đạo, cho dù con của người ta có ưu tú tới mức nào cũng không đáng yêu bằng con nhà mình.
Lão đạo đã nói không chỉ một lần, đời này lão không có con cái, tuy rằng lão tài trợ cho không ít học sinh nghèo khó thế nhưng chẳng có mấy người gọi điện thoại thăm hỏi lão vào ngày lễ, ngược lại có đôi khi bản thân mình lăn lộn không khá lắm, còn bị chúng gọi điện thoại tới thúc tiền học phí tiền sinh hoạt. Nói khó nghe một chút, giống hệt như mình thiếu tiền của bọn chúng, khiến bọn chúng không thể ra khỏi núi lớn là tội của mình vậy.
Con khỉ này lão đạo đã nuôi nấng như cháu trai mình, nói cho cùng, ở một số thời khắc, súc sinh càng hiểu rõ đạo lý phải biến ơn hơn con người.
- Thời gian này thật sự quá chán chường.
Lão đạo uống một ngụm rượu vang, híp mắt, lão không biết thưởng thức được rượu vang, cho nên cái lão thưởng thức thật ra là rốt cuộc một hớp rượu vang này đáng giá bao nhiêu nhân dân tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận