Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1560: Thành viên mới (2)

Cuối cùng, Châu Trạch đi về ghế sô pha nằm ở trong góc.
Trương lão đầu lo lắng đứng ở bên cạnh lão Trương, ông ta rất gấp, nhưng lại không dám động chạm lung tung.
Châu Trạch xem bệnh xử lý cho từng người một, lại đặt lão Trương ở cuối cùng, chuyện này khiến cho Trương lão đầu lại càng bối rối hơn, thậm chí ông ta còn không dám có ý kiến gì với quyết định đó.
Nhưng dù sao cũng là tổ tông của người ta, cũng coi là nhóm người đầu hàng đầu tiên, ông chủ Châu cũng không thể không cho mặt mũi như vậy.
Nói:
- Anh ấy không có chuyện gì.
Lão Trương nhìn như rất thê thảm, bộ dạng như có thể co quắp đến đứt dây bất kì lúc nào, nhưng trên thực tế, kẻ bị thương thực sự, là phân thân Giải Trãi bên trong cơ thể anh ấy, bản thân lão Trương chẳng qua chỉ bị chút thương tích ngoài da mà thôi.
Nguyên nhân mà hiện tại lão Trương vẫn không thể nào tỉnh lại, chẳng qua chỉ là bị ảnh hưởng do phân thân của Giải Trãi bị suy yếu quá mức mà thôi, nghỉ ngơi một lúc thì sẽ ổn.
Lúc trước khi lái xe sắp đến quận Sùng Xuyên, ông chủ Châu đã cảm thấy bầu không khí ở đằng trước có chút không đúng, cũng may là tạm ngừng lại, không vì vậy mà xuất hiện tình huống không thể giải quyết được.
Một trận chữa trị kết thúc.
Vào lúc này, luật sư An lại cố ý lái xe quay trở lại, mang theo Lưu Sở Vũ đang ở trạm phục vụ kia về.
Vết thương của Lưu Sở Vũ đơn giản, trực tiếp ném cho tiệm thuốc cách vách cho bọn họ xử lý.
Vỗ vỗ tay.
Ông chủ Châu đi tới trước quầy bar, rót cho bản thân một ly nước đá.
Thương binh khắp phòng, loại cảm giác này, khiến cho trong lòng anh rất khó chịu.
Lần này, coi như là thấy được cái bẫy của Hạn Bạt rồi, bản thân anh cộng thêm Doanh câu, ngay từ đầu hai người lại đều không nhận ra được chuyện này.
Một mặt, chỉ có thể nói là Doanh câu có chút lâng lâng với sự khôi phục của mình, ông chủ Châu cũng có chút lâng lâng với sự khôi phục của Doanh câu.
Bay xong, thì phải chuẩn bị cho cú ngã nhào.
Tiệm sách lần này, người chết chẳng qua chỉ là Nguyệt Nha cùng Trịnh Cường, nói kiểu hơi máu lạnh một chút, coi như là tốt rồi.
Nhưng loại may mắn như thế này, lần sau, còn có thể gặp được nữa sao?
Tiểu loli cùng thằng bé trai, sau khi trở về, thì buổi tối bọn họ ở lại nhà của Vương Kha, ngược lại nhờ vậy mà tránh thoát được một kiếp.
Sau khi đưa tất cả mọi người về phòng của mỗi người xong, trời đã rạng sáng.
Châu Trạch không vội trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, mà lại tiếp tục ngồi ở phía sau quầy bar, suy nghĩ về tâm tư của mình.
Hạn Bạt, cuối cùng cũng không thể ép cô ta chôn tại đây, nhưng có thể suy đoán được, chắc chắn là thương thế của cô ta rất nghiêm trọng.
Châu Trạch luôn luôn lấy chuyện giúp người làm niềm vui, cho nên, anh cảm thấy, sắp tới quả thật là mình cần phải đến thăm hỏi Hạn Bạt một phen, dù sao thì nếu có qua mà không có lại, không thể bất lịch sự như vậy được.
Vì thế, công việc phục hồi Nửa gương mặt phải được gia tốc, nơi mà bản tôn của Hạn Bạt đang ở, Doanh câu không đến được, nếu như tự anh tới đó mà nói…
Ầy.
Ship đầu người tới cũng không nên ship như vậy nha.
- Thật ra thì, tôi vẫn cảm thấy vẫn là Mạnh Bà ở trên cầu Nại hà kia là tốt nhất.
Châu Trạch bỗng nhiên lầm bầm lầu bầu ra một câu nói như vậy.
- Có... bệnh...?
- Thực sự, cô công chúa kia, quá rắc rối rồi.
Hai lần rồi.
Lần đầu tiên là Doanh câu trở tay gài bẫy cô ta.
Lần thứ hai là lão đạo trong tiệm sách cộng thêm lão Trương vừa may mở plug-in.
Nếu không thì tiệm sách cũng đã bị cô ta diệt hai lần rồi.
Ông chủ Châu vất vả cực khổ mới nhặt được chút gia sản từ ngoài về, anh ấy dễ dàng lắm sao?
- Đồng… ý…
- Khó trách được năm đó anh không lập gia đình với cô ta, loại phụ nữ này, không thể cưới được.
- Ừ...
- Hiếm thấy có khi anh không phản bác lại tôi, ha ha, thông thường vào lúc này, không phải anh đều tức giận mà hét lên: “Chó… trông… cửa…” sao?
- Đúng rồi, có phải là lúc đó vốn dĩ anh không nghĩ tới chuyện làm phản hay không, kết quả Hoàng đế lại nói nhất định phải gả con gái cho anh, anh bị buộc vào tình thế bất đắc dĩ, trực tiếp làm phản luôn, có đúng không?
- Chó… trông… cửa…
Châu Trạch gật đầu một cái, được rồi, tình cờ trao đổi mà lại không dùng loại phương thức này để kết thúc, thực sự là có chút không quen.
Lúc này, ở cửa tiệm sách xuất hiện một cô bé con trên người mặc một chiếc váy công chúa nhỏ sau lưng mang theo balo nhỏ, dáng vẻ cô bé con khoảng chừng bốn năm tuổi gì đó, nhìn qua rất thanh tú đáng yêu.
Chỉ nhìn thấy cô bé đẩy mở cửa, sau khi gặp được Châu Trạch, thật giống như là có chút giật mình, nhưng vẫn từ từ dựa vào.
- Đi ra ngoài.
Nếu như lão đạo ngồi ở đây, đoán chừng lão đạo sẽ rất nhiệt tình mà chiêu đãi cô bé con đang yêu này đi, rồi đưa chút đồ ăn vặt gì đó.
Vào lúc này, ông chủ Châu nào có cái tâm trạng đó chứ?
Con cái nhà ai vậy chứ, lại vô trách nhiệm như vậy, để cho trẻ con chạy lung tung!
Cô bé con nhíu mày một cái, quay đầu nhìn ra ngoài cửa một chút, lại nhìn Châu Trạch một chút, thật giống như cảm thấy Châu Trạch người này thật kỳ quái.
Ngay sau đó.
Cô bé trực tiếp không thèm quan tâm đến Châu Trạch.
Rất tự nhiên tìm mà một chiếc ghế sô pha rồi ngồi lên, lại mở ba lô nhỏ của mình ra, lấy quyển sách cực kì dày, ngồi ở chỗ đó mà lật xem.
Châu Trạch đứng dậy, đi tới, nói:
- Hôm nay chúng tôi không kinh doanh, ba mẹ của nhóc đâu, để cho bọn họ đón nhóc về, chúng tôi phải đóng...
Lúc này.
Châu Trạch mới phát hiện.
Quyển sách mà cô bé con đang lật xem, lại là đề thi Olympic toán học quốc tế.
Ờm?
Trẻ con bốn năm tuổi, xem đề thi Olympic toán học quốc tế?
Lúc này, luật sư An vừa ngáp dài vừa đi xuống, nhìn thấy cô bé con, có chút vui vẻ nói:
- Ồ, Dao Dao trở về rồi sao.
Cô bé con nhìn thấy luật sư An thì lập tức cười gật đầu nói:
- An ba ba, tháng trước người không đến thăm con.
Châu Trạch đưa tay chỉ vào cô bé con con rồi nhìn luật sư An.
Nói:
- Con gái của anh sao?
Anh hôn mê một năm, thế mà luật sư An có cả con luôn rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận