Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1708: Phản ứng (1)




ˉ )
Tiểu loli cứ vậy mà nhìn Nửa gương mặt nằm ở bên cạnh hố, ăn từng miếng từng miếng một.
Mặc dù động tác của anh ta nhìn rất không tao nhã, thêm vào việc đang ăn gì đó, lại càng kém sang hơn, nhưng toàn bộ hình ảnh vẫn khiến cho người ta có một loại cảm giác nghi thức giống như ăn bữa tối dưới ánh nến ở trong nhà hàng tây vậy.
- A...
Nửa gương mặt xuất ra nửa đoạn cánh tay, trực tiếp hất văng một cái, vứt xuống trước mặt của Tiểu loli.
Sợ, thì không thể nào sợ rồi, dù sao Tiểu loli cũng từng thấy gió to sóng lớn, một chút hình ảnh này, đối với cô ta mà nói, vẫn còn chưa đủ trình độ không thích hợp với thiếu nhi gì đó.
Chẳng qua là.
Đối phương làm vậy là có ý gì?
- Đồ tốt... Không ăn sao?
Nửa gương mặt có chút hứng thú mà nhìn Tiểu loli.
Khóe miệng của anh ta, không hề có máu tươi, trên thực tế, trong toàn bộ quá trình, cũng không có chút máu tươi nào văng ra.
Lông mày Tiểu loli nhướng lên, cô ta yếu thì yếu, nhất là trong hai năm qua, ngoài trừ bên cạnh có một người bạn trai nhỏ tương đối có sức chiến đấu ra, lại thêm một cái đầu lưỡi, thì cũng không còn sở trường gì khác nữa rồi.
Nhưng vào lúc này, can đảm cần thiết, còn chưa thiếu.
Lúc trước khi lão nương vừa lên làm cấp lãnh đạo trong xí nghiệp, ngay sau đó đã dám bán rẻ tài sản của công, ha ha.
Nhặt cánh tay lên.
Không do dự nữa.
Trực tiếp cắn một miếng lớn.
Tê...
Không có chút mùi máu tanh nào, không khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn, ngược lại là sau khi vào miệng thì lập tức tan ngay, thơm và ngậy.
Mùi này, không khác chocolate trắng, lại cắn một miếng lớn, không có chút dầu mỡ nào.
Người phụ nữ nhìn như là dáng vẻ con người, nhưng trên thực tế, cũng không phải là người, cũng không chỉ đơn thuần là thân xác máu thịt theo nghĩa đơn thuần, thậm chí còn có thể xem cô ta thành một loại thể năng lượng đã tự nhận thức được.
Giống như là một thanh snickers hình người vậy.
Nửa gương mặt tiếp tục không lo lắng không sốt ruột mà ăn.
Trầm giọng nói:
- Đồ ăn ngon sao?
- Đồ ăn ngon.
Tiểu loli cầm cùi chỏ ở trong tay, không đúng, là cánh tay, đã ăn được hơn một nửa.
- Đồ ăn ngon là được rồi... Ha ha... Ăn no... Tốt hơn kẹo...
- ... - Tiểu loli.
- Đừng sợ... Không phải đang nói cô.
Tiểu loli trừng lớn mắt nhìn Nửa gương mặt.
- Cũng không phải... Nói tôi.
...
- A a a a a!
Luật sư An duỗi người một cái thật mạnh.
- Bầu không khí này, thật đúng là vô cùng tươi mát mà, thoải mái, thoải mái.
Bên cạnh, Trương lão đầu hốc mắt phiếm hồng, lẩm bẩm:
- Bắt đầu rồi.
Bồ tát xuất thế, cho dù chỉ là một tia Phật quang chợt xuất hiện ở trên một bệnh viện, nhưng loại khí thế và hào quang này, cũng đã đủ để ảnh hưởng đến cực xa rồi.
Đủ để, khiến cho đám người của luật sư An – lúc này đang ở trong khách sạn, cảm nhận được.
Phật môn chú trọng chuyện “chúng sinh bình đẳng”.
Chúng sinh ở đây.
Không chỉ là để chỉ vật còn sống, mà còn bao gồm cả người chết.
Cho nên nói, sự xuất hiện của Bồ tát, sự ảnh hưởng mà chúng mang tới, phía bên luật sư An, cũng có thể cảm nhận được, loại ôn hòa đến từ tâm linh như thế này, sự bình an từ trong nội tâm như thế này, chậc chậc, thật đúng là khiến người ta thoải mái.
Chẳng qua là, so với luật sư An đang vô lương tâm mà vươn vai ở bên này.
Bên phía Trương lão đầu lại có vẻ kiềm chế hơn nhiều.
Bồ Tát đã “giáng xuống”.
Sau đó.
Đại khái chính là trái đất đụng sao hỏa đi.
Nói thật, vào lúc này ông ta thật sự không quá quan tâm đến kết quả và phương hướng của trận chiến này, ý nghĩa của việc ông ta muốn tiến thêm một bước, cũng chỉ là muốn có thể kiếm được càng nhiều phúc trạch hơn cho nhà họ Trương, nhưng nếu như phải dùng mạng của cháu trai làm tiền đặt cược mà nói, ông ta làm chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa?
Luật sư An lười phải tiếp tục an ủi Trương lão đầu nữa, lúc này, nói cái gì cũng không thích hợp.
Anh ta chỉ muốn đơn thuần hưởng thụ sự bình an trong nội tâm vào khoảnh khắc này mà thôi.
Anh ta là một người rất nóng nảy, chỉ vì cái lợi trước mắt, lợi ích làm mê hoặc đầu óc.
Cho nên, cảm giác vào lúc này, tuy nói là nhờ hào quang của Bồ tát, nhưng vẫn không muốn lãng phí một chút nào.
- Ưm, thoải mái.
...
Tòa Thái Sơn ở trung tâm của địa ngục kia, đã bỏ trống một đoạn thời gian rất dài rồi, chuyện này ở bên trong tầng cấp cao của địa ngục, đã sớm không phải là bí mật gì nữa rồi.
Chuyện này cũng không thể trách người khác, phải trách thì cũng chỉ có thể trách trong mấy ngàn năm qua, Bồ tát làm việc và nghỉ ngơi, đều quá mức có quy luật rồi.
Khi nào tưới hoa, lúc nào lễ phật, lúc nào thì bạn có thể cách ở xe nhìn thấy đại khái bóng người đi qua đi lại ở trên đỉnh Thái Sơn, trong ngàn năm qua, đã sớm trở thành một loại hằng số rồi.
Thời gian duy trì quy luật càng dài, đến lúc bị phá vỡ, phản ứng dây chuyền sinh ra từ đó đương nhiên cũng sẽ càng lớn.
- Rào rào rào… rào rào rào… rào rào rào…
Địa ngục cũng sẽ có trời mưa.
Chẳng qua chỉ là, mưa ở địa ngục khác với mưa ở dương gian, mưa ở dương gian là biểu hiện của vòng tuần hoàn, là một loại nhân tố của khí hậu thay đổi, còn mưa ở âm phủ này, chính là một loại hiện tượng hình thành sau khi oán niệm tích tụ.
Đương nhiên, ở âm phủ, bất luận là thứ gì cũng không cách nào giống như ở dương gian, ngoại trừ hình thức biểu hiện rất tương tự với mưa ở trên dương gian ra, nó cũng không cách có loại hiệu quả bồi đắp cho đất đai.
Mà lúc này.
Dưới chân núi Thái sơn.
Trời mưa tầm tã.
Đại Trường Thu – trên người mặc áo len màu đỏ - đứng ở dưới chân núi, ở bên cạnh, là một thường thị xếp hàng thứ hai đang đứng, mà ở sau lưng, có một người đang cầm lấy một cây dù lớn, che mưa cho bọn họ.
Nếu như nhìn kỹ mà nói, có thể phát hiện được người đang đỡ dù nhìn rất quen mắt, không sai, đó chính là Phùng Tứ.
Khi bạn đạt được một vài thứ gì đó, thông thường bận cũng sẽ phải mất đi một vài thứ khác.
Phùng Tứ từng dựa vào “giá trị nhan sắc” của mình, thành công vượt cấp, đúng là khiến cho người khác ghen tị, nhưng giờ phút này, chỉ có thể đứng ở nơi này, che dù co hai vị lãnh chúa thực sự của địa ngục hiện tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận