Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1076: Ngũ vĩ yêu hồ (2)

Châu Trạch ngáp một cái.
Nhìn về phía Luật sư An ở bên cạnh:
- Lão An.
- Vâng, ông chủ.
- Nhớ lại lúc trước, lúc tôi vừa mới làm quỷ sai, hồ yêu mới vừa rồi kia, đoán chừng có thể dễ dàng giết chết tôi đi.
- Chuyện đó là sự thật, nhưng bây giờ đã khác rồi, tôi tùy tiện phái hai người, là đã có thể giết chết hồ yêu kia.
Luật sư An bắt đầu tâm huyết dâng trào, phỏng đoán ý của cấp trên, là kỹ năng cần thiết để lăn lộn ở âm ti, lãnh đạo nói như vậy là chuẩn bị đưa ra quan điểm chính rồi.
Khổ tận cam lai, ca tụng những cố gắng đã qua, lại hy vọng về tương lai một chút.
Được.
Người ở dưới.
Bắt đầu thổi phồng!
Bắt đầu nịnh nọt thôi!
- Dưới sự lãnh đạo anh minh của ông chủ anh, hiệu sách đã có được những bước phát triển vượt bậc…
- Nhưng tôi thật sự tin tưởng cô ta sẽ không hận tôi.
- A…
Luật sư An khựng lại, kiểu nhảy số suy nghĩ này của ông chủ anh, tôi có chút theo không kịp nha.
- Mới vừa rồi, cô ta đã nói đến chuyện gì với tôi? - Châu Trạch hỏi.
- Nguyên tắc của rừng rậm gì đó.
- Ừm, nếu cô ta có thể nhìn đến rõ ràng vậy rồi, vậy thì tại sao mới vừa rồi lại phải liều mạng ngăn cản như vậy?
- Chuyện này, có lẽ là bởi vì em gái của cô ta đã chết đi, vì một người đã chết, so với việc được sống, cô ta cảm giác không có lợi lắm.
- Không, không phải như vậy.
Châu Trạch xoay người.
Nhìn về phía đường ngầm mới rời khỏi kia.
- Không phải như vậy, cô ta rất sợ chết, cô ta cũng rất quý trọng mạng sống, thật ra thì cô ta cũng rất giống anh.
- … - Luật sư An.
Nói vậy là đang khen tôi sao?
- Cho nên, tôi vẫn cảm thấy, phản ứng cùng với biểu hiện mới vừa rồi của cô ta, thực sự không đúng.
- Vậy tại sao ông chủ anh không…
Bàn tay luật sư An làm một động tác “thái thịt”.
- Tôi cũng không biết.
Châu Trạch ngồi xổm xuống ngay tại chỗ.
Ngón tay vuốt ba sợi sâu của mình,
- Nhưng tôi luôn cảm giác, có thứ gì đó không đúng, giác quan thứ sáu, anh có hiểu không?
- Ầy, tôi hiểu rồi.
- Tôi luôn cảm thấy, chuyện này sẽ có một chút thay đổi.
- Vậy, ông chủ, bây giờ chúng ta…
- Ngồi.
- Ồ.
Luật sư An ngồi xổm xuống ở bên cạnh Châu Trạch.
Oanh Oanh cùng thằng bé trai trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời ngồi xổm xuống.
- Ông chủ, chúng tôi đã ngồi rồi.
Luật sư An nói.
- Ừm.
- Ừm?
- Ừm.
- Sau đó thì sao, ông chủ?
- Tiếp tục ngồi.
- Ông chủ anh minh.

Bạch Hồ vẫn nằm trong vũng máu như trước, sau khi đám người Châu Trạch rời đi, đôi mắt của cô ta, bắt đầu dần dần trở nên linh hoạt có sức sống hơn.
Cô ta nghiêng đầu nhè nhẹ, nhìn về phía đám tro bụi màu xanh ở trước mặt không xa.
Có một số việc, không riêng gì Châu Trạch, ngay cả chính bản thân cô ta, cũng đều khó hiểu.
Tại sao bản thân lại vì cô em gái này, trong lúc biết rõ rằng đám người trong tiệm sách đã tới, lại còn cho mình điều kiện tiên quyết để cảnh cáo, lại vẫn liều mạng đi cứu cô em gái này.
Tại sao?
Đã biết kết cục tại sao vẫn cố chấp như vậy?
Ngay cả chính bản thân cô ta, thật ra thì cũng có chút không giải thích được, sau khi hành động xong, cũng cảm thấy có chút hơi nghi ngờ.
Cô ta biết rõ giữ mình và cô em gái này, ân tình năm đó rất sâu nặng, lần này cô ta tới, là vì cảnh cáo ả, bảo vệ ả, nhưng cô ta không cho là bản thân sẽ làm đến bước này, sẽ đi liều mạng như vậy!
Chẳng qua là, tất cả trạng thái của cô ta lúc trước, tất cả những xung động lúc đó, lại đều chân thực như vậy, chân thực đến mức chính cô ta cũng không cách nào tin được!
Chuyện này.
Vẫn là mình sao?
Cũng may.
Mối nghi ngờ này.
Sau khi linh hồn của cô em gái kia của cô ta cùng với nhân tình của ả cùng bị đốt thành tro bụi, thoáng cái, toàn bộ được mở khóa.
Giống như một phong ấn ở sâu trong linh hồn của cô ta.
Đột nhiên được bỏ lệnh cấm!
Trong đầu Bạch Hồ.
Xuất hiện một bức tranh.
Hình ảnh rất mờ nhạt, rất quen thuộc, nhưng lại rất xa lạ.
Hẳn là quá khứ của cô ta, nhưng đoạn trí nhớ này, dường như là đã bị phong ấn, cho đến mới vừa rồi, mới tự mình mở khóa.
Rốt cuộc là ai, hạ phong ấn với cô ta?
Trong lòng Bạch Hồ rất hoảng sợ.
Cô ta không biết từ lúc nào, linh hồn của cô ta, lại bị người ta động tay chân, mà đã trôi qua mấy chục năm, thế nhưng lại không phát hiện chút nào!
Trong ký ức.
Bạch Hồ đang ngồi ở trong một gian phòng riêng bên trên sân khấu.
Trên sân khấu ở bên dưới.
Một tiểu sinh đang hát hí, giọng hát động lòng người, dẫn đến cả đại sảnh hoan hô!
Trên chân Bạch Hồ, là một con hồ ly màu xanh bò lổm ngổm, ánh mắt của hồ ly vẫn luôn nhìn chằm chằm vào trên sân khấu, nhìn đến mê mẫn.
Kết thúc một màn, lại một màn mới, tiểu sinh mới vừa rồi đổi trang phục lên đài, tiếp tục biểu diễn, hơn nữa còn là kịch đổi mặt, không khí chung quanh, trực tiếp được đẩy lên đến cao trào.
Ánh mắt của tiểu sinh trong trong sáng sáng, bộ dáng cùng với dáng vẻ hay là khí chất, đều là đứng đầu.
Nhưng Bạch Hồ lại không thích, đối với người đã duyệt qua vô số đàn ông như cô ta mà nói, nhìn người đàn ông này mấy lần là đã có thể đoán ra tính cách đại khái của gã ta rồi.
Nước chảy cùng hoa rơi, sáng nay hợp đêm nay tan đi.
Nhưng không tính là người thực sự sinh tình gì đó.
Cô ta đứng dậy, ôm hồ ly màu xanh trong ngực rời khỏi sân khấu, trở về căn phòng trong khách sạn.
Trong căn phòng.
Hồ ly màu xanh không ngừng nhảy nhót lung tung, lộ ra vẻ rất hưng phấn.
Cô ta chỉ vào con hồ ly này mắng:
- Tiểu lãng hồ, vẫn chưa thể biến hình đâu, thì đã động xuân tâm rồi, đáng đánh!
Hồ ly màu xanh chủ động chạy đến dưới chân Bạch Hồ, ôm chân Bạch Hồ, không ngừng cọ cọ.
- Gã ta thế nhưng không phải người tốt gì đâu, hơn nữa, em vẫn còn chưa thể hóa hình được, chuyện hồng trần như thế này, em muốn trải nghiệm cũng không trải nghiệm được.
Hồ ly màu xanh có chút thương cảm, nhưng vẫn tiếp tục cầu xin Bạch Hồ.
Có thể thấy được.
Con hồ ly này.
Mới vừa rồi thật sự đã rung động với tiểu sinh đó, vừa thấy đã yêu, có khả năng chính là như vậy đi.
Bạch Hồ tựa vào mép giường, nhìn con tiểu hồ ly này không ngừng cầu xin cô ta, nhìn ả nhảy lên nhảy xuống.
Ha ha…
Bạn cần đăng nhập để bình luận