Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 705: Tiên (2)

Nhìn tư thế này.
Đây dường như bị lưu lại dấu ấn linh hồn.
Cũng không biết có phải vì vậy mà không được đi đầu thai không.
Đây để làm gì?
Vật kỷ niệm do Doanh Câu tự lưu lại?
Không có chuyện gì lấy bản thân ra thưởng thức?
Nghĩ đến rất nhiều khả năng, chỉ riêng một khả năng, Châu Trạch không nghĩ tới, đó chính là đám người này coi mình như vãn bối, “Trân trọng” bản thân.
Ha ha.
Từ trước đến giờ ông chủ Châu không cho rằng mặt mũi của mình lớn như thế, thấu tình đạt lý còn không đến mức phong cách cổ xưa như vậy.
“Rào rào... ... rào rào... ... ...”
Xích sắt.
Lại bắt đầu co lại.
Gió bốn phía.
Cũng càng lúc càng lớn.
Thế mà lại mang theo kiểu lạnh lẽo thấu xương.
Đối địch.
Đối lập.
Thậm chí là.
Không đội trời chung!
- Tôi cũng sẽ chết, chờ tôi chết rồi, sẽ đến làm bạn với mọi người, việc gì phải bức bách tôi vào lúc này?
Châu Trạch mở miệng kêu.
Mọi người.
Anh cả không cười anh hai.
Làm gì vậy?
Nhưng mà.
Không có ai đáp lại Châu Trạch.
Trận bức vua thoái vị bất ngờ xảy ra, không hề có chút điềm báo trước nào này khiến Châu Trạch thật sự có phần luống cuống tay chân.
Nhưng mà.
Từ trước đến giờ ông chủ Châu vẫn có tính tình không khoanh tay chịu chết.
Anh bị trói trên cây cột.
Trên khóe miệng bắt đầu thò ra hai chiếc răng nanh.
Làn da trên người cũng bắt đầu hiện lên màu xanh.
Mấy người không khách khí với tôi.
Tôi đây cũng không khách khí với mấy người!
Gió càng lúc càng lớn.
Xiềng xích cũng càng ngày càng chặt.
Lửa giận của Châu Trạch cũng càng ngày càng tràn đầy.
Gầm nhẹ nói:
- Khi ông ta ở đây, mấy người không dám gọi.
- Khi ông ta mất.
- Lại dám ra tay với đồng loại.
- Làm đồng loại cùng với mấy người.
- Thật là.
- Dọa người!
... ...
Xe của Châu Trạch vẫn luôn dừng ở cửa hiệu sách, ven đường người đến người đi, nhưng anh vẫn luôn không xuống xe.
Chỗ kín đáo trong vườn hoa ven đường, có ngọn nến nhỏ, cũng có lá bùa, còn có dây tơ hồng nhẹ nhàng quấn lấy.
Mà dưới bùn đất trong vườn hoa.
Lại có một lệnh bài màu đen ẩn sâu trong đó, lệnh bài run nhè nhẹ, phát ra từng tiếng khóc kêu như trẻ con.
Cũng may Châu Trạch chạy xe của luật sư An, từ bên ngoài xe không thấy được bên trong xe, vốn do luật sư An thiết kế để tiện chơi trò chơi rung xe.
Lúc này ngược lại khiến người đi qua bên ngoài sẽ không nhận thấy được dáng ngồi của người trong xe kia đã phát sinh dị biến.
... ... ...
Bên trong phòng sách.
Lộ ra khí lạnh đáng sợ.
Từ bên ngoài không nhìn ra cái gì, nhưng chỉ cần đẩy cửa đi vào sẽ có ảo giác giống như bản thân đi và nơi trời băng đất tuyết.
Bạch phu nhân đang đứng ở cửa.
Quỳ ở đó.
Tỏ vẻ oán độc.
Khuôn mặt của bà giống với Bạch Oanh Oanh như đúc, nhưng đã sớm không còn vẻ ngây thơ hồn nhiên.
Bóng dáng phía sau Bạch Oanh Oanh đã chậm rãi tiêu tán.
Dù sao Doanh Câu đã rơi vào trong ngủ say vô tậ.
Lúc trước không nói đến anh suy tính hay giả vờ nhàm chán mà tỏ vẻ ghen ghét cười giỡn vì Oanh Oanh chỉ thích Châu Trạch mà không quan tâm đến mình.
Nhưng sau khi cởi bỏ khống chế của Bạch phu nhân đối với Oanh Oanh.
Bóng dáng này.
Cũng không còn chuyện gì để làm nữa.
Tóc Oanh Oanh trắng như tuyết.
Đi đến trước mặt Bạch phu nhân.
Nhìn Bạch phu nhân đang quỳ.
Cô cũng chầm chậm ngồi chồm hổm xuống.
Trên khuôn mặt cười lạnh như sương.
Trong đôi mắt là băng hàn thấu xương.
Đây là chị gái của cô, là phu nhân của cô.
Trong thời gian hai trăm năm tịch mịch nằm trong quan tài.
Chỉ có người này nói chuyện với mình, nói chuyện phiếm, giải sầu.
- Oanh Oanh, thay thế tôi, cố gắng sống sót, anh ấy muốn trở về, anh ấy muốn trở về... ...
Trong mắt Bạch phu nhân lộ ra vẻ khao khát:
- Thân thể của cô, là sạch sẽ, năm đó, anh ấy không đồng ý thu tôi, chỉ nhận tôi là con gái nuôi, nhưng thân thể của tôi, luôn luôn giữ lại cho anh ấy.
- Anh ấy muốn trở về, anh ấy sắp trở về!
Nghe thấy mấy lời này.
Không biết vì sao.
Trên mặt Oanh Oanh lộ ra một chút giận dữ.
Theo bản năng.
Giống như đã nhận ra một chút khác thường.
Ánh mắt của Bạch phu nhân lại liếc nhìn về phía bóng dáng ở phía sau vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán.
Trên mặt lại một lần nữa hiện lên vẻ oán độc.
Bà hận.
Bà vô cùng hận.
Năm đó.
Chỉ cần người kia động ngón tay, Trung Vương sẽ không phải chết!
Cho dù bọn họ không làm nên nghiệp lớn gì, không đi khôi phục Thái Bình Thiên Quốc, cũng có thể ẩn cư qua ngày.
Nhưng người này.
Thật sự vẫn ở trong cơ thể Trung Vương.
Nhưng lại không làm cái gì.
Chỉ nhìn Trung Vương gặp rủi ro!
Nếu chỉ vậy thì thôi.
Nhưng Bạch phu nhân ràng.
Người này đối xử với ông chủ hiệu sách.
Lại khác với trước kia!
Không có người kia.
Ông chủ của hiệu sách này, tiểu quỷ sai này, cho dù có mười cái mạng đã sớm chết cả rồi!
Dựa vào cái gì!
Vì sao!
Không buồn vì ít của cải mà của cải phân chia không đều.
Nói chính là đạo lý này.
Bà hận Doanh Câu, vô cùng hận, nhất là ngày đó ở trên tường thành, khi Trung Vương nói rằng người mình nhìn thấy trong mộng chính là người kia đã tỏ vẻ khát khao và sùng bái!
- Mục tiêu của bà, không phải là tôi...
Giọng Bạch Oanh Oanh lạnh lùng:
- Là... ông chủ?
Bạch phu nhân nở nụ cười.
Cười đến rất vui vẻ.
Cũng rất bừa bãi.
- Tiết Hàn y, đốt là cô, nhưng hủy diệt lại là trái tim anh ta.
- Chờ khi Trung Vương trở về.
- Cô phải thay tôi.
- Cẩn thận hầu hạ anh ấy.
Bạch phu nhân nói từng chữ.
Môi của Oanh Oanh chậm rãi mím lại.
Móng tay trái dài ra.
Chợt đâm qua!
- Đê tiện!
“Ầm!”
Linh hồn của Bạch phu nhân đã trực tiếp bị đâm hỏng mất trong sát khí cương mãnh vô cùng này.
Trước khi tiêu tán sau cùng.
Bạch phu nhân dường như nhìn thấy mình lúc bảy tuổi, bởi vì binh loạn mà mất đi người nhà, bà đang quỳ trước cái chiếu ven đường mà khóc rống.
Còn người ấy.
Cưỡi ngựa.
Đi đến trước mặt mình.
... ...
Tiểu Hắc và tiểu Bạch nằm lộn xộn ở sau xe.
Sức sống của hai kẻ này thật cứng rắn.
Cũng không biết đã bị gãy bao nhiêu khúc xương, vẫn không chết.
Câu Tân được lão đạo bố trí ở chỗ tay lái phụ, lão đạo ngồi vào ghế lái, chuẩn bị khởi động xe đi về.
Mấy người luật sư An còn định ở lại miếu thành hoàng một lúc, giúp Hứa Thanh Lãng cắn nuốt hương khói.
Xe vừa khởi động.
Câu Tân tiều tụy bên cạnh đột nhiên mở miệng nói:
- Cậu ta đi về rồi à.
- Ai?
Lão đạo hơi nghi hoặc.
- Tôi đã nói rồi, cậu ta có tai họa.
- Ha ha, vậy sao cậu không nhìn ra được hôm nay mình sẽ thảm như vậy chứ?
Lão đạo tự nhủ trong lòng ông đây chính là thần côn, còn có thể bị cậu lừa dối sao?
- Từ nhỏ vận khí của tôi đã tốt rồi.
- Thật sự không nhìn ra.
Lão đạo bổ đao.
- Bởi vì...
Câu Tân cười nghiêng đầu.
Nhìn lão đạo bên cạnh, tiếp tục nói:
- Lúc tôi còn nhỏ, từng gặp tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận