Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 247: Dáng tươi cười ma quỷ (2)

Mưa vẫn rơi.
Bầu không khí không thể tính là hòa hợp.
Châu Trạch lặng lẽ phát hiện đường phố mình đang đứng này từ từ thu nhỏ lại, mặt đất dưới chân cũng đang trở nên không rõ.
Trong tầm mắt anh đang không ngừng bị áp súc.
Từ từ tạo thành phiên bản ác mộng.
Không đúng.
Thật ra, không thể nói là phiên bản ác mộng, chỉ có thể nói là.
Một loại kéo dài.
Quay đầu lại.
Châu Trạch phát hiện phía sau anh không còn là phòng đọc sách, mà là một cái cửa sắt đã bị đóng chặt.
Lại nhìn lên trên, đã không thấy màn mưa khi trước đâu nữa, thay vào đó là những bức tường rậm rạp với vô số lỗ nhỏ chằng chịt, đang không ngừng nhả ra một loại khí không biết tên.
Lại là giấc mộng kia?
Bản thân mình lại trở về trong mộng?
Về tới nơi mình đã kết thúc giấc mộng lần trước.
Về tới vị trí nơi cơn ác mộng tạm dừng.
Mà sau khi cái nút kia bị đè xuống.
Dường như chỉ cho người một chút xíu thời gian để nghỉ ngơi.
Kế tiếp ngươi nên thừa nhận.
Ngươi nên thể nghiệm.
Ngươi nên đối mặt.
Căn bản là không thể chạy thoát.
Châu Trạch không rõ lắm vì sao lại thế này, giấc mộng này, cái xiềng xích này, vì sao chúng nó lại có năng lượng lớn tới như vậy.
Nhớ ngày đó khi mình tiến vào Ba Làng, dựa vào chiếc nhẫn đồng xanh này "đưa vào hoạt động", Ba Làng mới có thể trở thành một cơ cấu đặc biệt, vẫn có thể tồn tại đến ngày nay, nhưng nó lại không có năng lực chủ động “hút người vào” như thế này.
Ba Làng cũng chỉ có thể tồn tại một cách lẳng lặng ở vị trí kia, còn cần mình phải phí hết tâm tư đi tìm nó, sau đó mới có thể đi vào, căn bản là không giống với giấc mộng này, có thể chủ động hé miệng hút người khác vào.
Giấc mơ kết thúc.
Giấc mơ bắt đầu.
Trong này mang theo cảm giác ngang ngược không biết lý lẽ cực kỳ rõ ràng, dường như chủ thể đang nằm mơ như Châu Trạch này chẳng có chút quan trọng gì.
Cho dù Châu Trạch có nguyện ý hay không.
Anh cũng phải tới đây.
Nhất định phải tới đây.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Nói thật.
Đối với ông chủ Châu luôn mang tâm tính cá muối, điều khiến anh không thích nhất chính là loại cảm giác này, anh thích vô câu vô thúc, anh có thể lãng phí thanh xuân cùng nhân sinh của mình, nhưng lại không nguyện ý chuyện có người dám khoa tay múa chân đối với cuộc sống của mình, thậm chí còn cưỡng chế bản thân mình làm một chuyện gì đó.
Cũng bởi vậy.
Vào lúc này, ông chủ Châu lựa chọn không bạo lực cũng không hợp tác.
Mơ mơ màng màng mà tái nhập trong mộng.
Được rồi.
Đã như vậy.
Vậy cứ coi mình như là một người tỉnh táo đang đứng xem.
Nhắm mắt lại.
Thậm chí còn dang hai tay ra.
Châu Trạch làm ra tư thế chủ động nghênh tiếp.
Trong không gian chật hẹp đầy áp lực.
Những chất lỏng kia không ngừng mà tưới vào trên người Châu Trạch.
Có hơi sền sệt, mà có một mùi vị giống với nước khử trùng không ngừng bay vào chóp mũi của mình.
Chẳng qua, những thứ Châu Trạch đang nhớ trong đầu lại không xuất hiện.
Tỷ như làn da rạn nứt hoặc bắt đầu xuất hiện bọt nước rậm rạp chằng chịt, hoặc là thân thể hư thối lộ ra xương trắng… Những thứ này đều chưa từng xuất hiện.
Đương nhiên.
Loại cảm giác này cũng không dễ chịu chút nào, có vẻ giống với tiêu bản đang ngâm mình trong formalin.
Trước mặt là một tấm rèm vải màu trắng, che phủ cực kỳ chặt chẽ.
Châu Trạch đi qua đưa tay xé ra một cái lỗ hổng, sau đó dụng lực mà xé ra.
Phía trước.
Là một không gian không giống không gian phía sau mình.
Nhưng lại có một người phụ nữ bụng bự đang vịn vách tường không ngừng nôn khan, có vẻ rất thống khổ.
Thân thể của cô ấy vốn đã rất suy yếu, mà lúc này, mùi vị vô cùng kích thích trong không gian này càng khiến cô ấy cảm thấy khó chịu hơn.
Lại là người phụ nữ đang mang thai?
Nơi này vì sao lại nhiều người phụ nữ đang mang thai như vậy?
Châu Trạch theo bản năng cúi đầu.
Sau đó anh cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Bụng của mình đã khô quắt đi.
Ừm?
Hình như có cái gì không đúng.
Châu Trạch đưa tay sờ sờ về phía vị trí lão đạo thường xuyên móc lá bùa ra.
Một cây thương còn thêm hai túi đạn.
Đây là thân thể của một người đàn ông!
Lần này khi anh lại tiến vào trong mộng lần nữa, anh đã đổi lại thị giác của một người khác sao?
Còn có.
Người phụ nữ đang ở trước mặt mình này.
Chẳng trách lại nhìn quen mắt như thế.
Thì ra chính là chủ của thị giác trong giấc mơ lần trước.
Châu Trạch đi tới, muốn dìu người phụ nữ đứng lên.
Đây có thể coi là một loại bản năng, cho dù anh biết đây chỉ là một giấc mộng, nhưng chí ít mình cũng đã từng làm bạn với người phụ nữ này.
Cũng nhưng vào lúc này, cửa sắt vốn bị đóng kín sau lưng Châu Trạch đột nhiên bị đẩy ra, phát ra tiếng cọ xát chói tai, sau đó có vài tên nhân viên mặc trang phục nghiên cứu đi đến, đôi ủng đi mưa của bọn họ giẫm lên mặt đất phát ra tiếng "bẹp bẹp".
Trong đó có hai người trực tiếp đưa tay kẹp lấy bả vai Châu Trạch, kéo Châu Trạch lui về phía sau.
Thật ra sức kéo của bọn họ cũng không thể coi là quá lớn, nhưng tuy lần này Châu Trạch đã đổi lại từ thị giác của một người phụ nữ sang thị giác của một người đàn ông, nhưng điều không hề thay đổi chính là thân thể của anh vẫn hư nhược suy yếu như trước.
Cho dù là người cường tráng tới mức nào đi chăng nữa, bị giam giữ ở nơi như thế này, mỗi ngày ăn đồ ăn không khác gì nước rửa chén, cũng không thể nhìn thấy ánh mặt trời, đoán chừng cũng chẳng mấy chốc sẽ bị phế đi.
Người phụ nữ đang mang thai kia cũng bị kẹp đi giống anh, hai người cùng bị đưa ra khỏi khu vực này.
Châu Trạch đã thử quay đầu nhìn bốn phía, mãi cho đến khi hành lang chung quanh càng lúc càng rộng, đến cuối cùng, còn có thể nghe thấy tiếng động truyền đến từ phía xa xa.
Không phải giọng nói của đám người trong phòng giam.
Trên thực tế Châu Trạch đã từng ở trong phòng giam kia, tuy rằng trong phòng giam ấy giam giữ rất nhiều rất nhiều người, nhưng nơi đó lại an tĩnh một cách kỳ dị, tất cả mọi người đều không còn sức để tức giận, cũng chẳng có người nào đần độn tới mức hô mấy câu nhảm nhảm như "thả tôi ra, van cầu các người hãy thả tôi ra…”.
Bóng đèn trên đầu càng lúc càng sáng, cũng càng ngày càng dày.
Châu Trạch bị giơ lên đặt vào bên trên một cáng cứu thương, sau đó cổ tay và cổ chân anh lại bị cố định một lần nữa.
Trước đây Châu Trạch đã từng nghe lão đạo nói, một số phòng khách sạn có chủ đề SM sẽ có những dụng cụ như thế này, để có thể trói chặt người thành hình chữ đại trên giường, gia tăng tình thú.
Cáng cứu thương tiếp tục bị đi phía trước đẩy, Châu Trạch nghiêng đầu nhìn thấy bên cạnh mình còn có một chiếc cáng cứu thương khác, mà người đang nằm phía trên chính là người phụ nữ đang mang thai.
So với sự thản nhiên của Châu Trạch, người phụ nữ đang mang thai này lại có vẻ khẩn trương hơn nhiều, cô ấy đang không ngừng kêu khóc gì đó, hiển nhiên, cô ấy phát hiện có điểm gì đó không đúng.
Chồng của cô ấy, cứ cho rằng người đàn ông đã cho cô ấy ăn cơm chính là chồng của cô ấy đi, liều mạng tới mức đầu rơi máu chảy mới có thể tranh đoạt xích sắt tới cho cô ấy, chắc chắn không phải vì để cô ấy có thể “hưởng thụ” giờ khắc này.
Châu Trạch vẫn cảm thấy, mọi người trong phòng giam đã có hiểu lầm cực lớn đối với sợi dây xích này. Đương nhiên, đây cũng là sự hiểu lầm do đám quản lý ngục giam cố ý tạo thành, thậm chí nó còn có thể là mấy lời nói dối một cách có tổ chức.
Tiếng quát của người phụ nữ rất hỗn độn, không phải giọng địa phương Thông Thành, hẳn là giọng của những địa phương khác, vì thế mặc dù Châu Trạch đã cố sức nghe xem cô ấy đang nói tới cái gì, thế nhưng lại thu hoạch được rất ít, trên cơ bản là không hiểu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận