Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 304: Ngươi xứng đáng ta sao!

Khi mấy người trở lại phòng đọc sách, đã là buổi tối.
Lão đạo rất tự giác, sau khi vào phòng sách lập tức cầm chổi và cây lau, chuẩn bị ra cửa.
- Lão đạo, lão muốn làm gì vậy? - Oanh Oanh có chút tò mò mà hỏi thăm.
- Đương nhiên là cống hiến vì một thành phố vệ sinh, nước biếc Thanh Sơn chính là núi vàng núi bạc.
Nói xong, lão đạo không dám nhìn Châu Trạch, lập tức mở ra chạy ra ngoài.
Này cũng giống như một trò chơi vậy. Đừng xem bình thường ở trước mặt Châu Trạch, lão đạo sợ hãi rụt rè, nhưng trên thực tế lão đạo đã sớm nắm rõ tính khí của Châu Trạch. Lần chơi này lão đã quét nổ máy rồi.
Mặc dù ông chủ Châu lười nhác, nói năng chua ngoa nhưng lòng lại mềm như đậu hũ. Lần này bản thân mình ra ngoài gây họa, chọc ông chủ tức giận, nhưng vấn đề không lớn. Chỉ cần đêm nay lão bớt lộ diện ở trước mặt ông chủ, đợi ngày mai tới là không còn chuyện lớn gì nữa rồi.
Lão đạo luôn thử dò xét Châu Trạch ở sát biên giới điên cuồng, đã sớm tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm.
Nếu đổi lại là người khác liên tục tự tìm đường chết như lão đạo, sớm đã bị ông chủ Châu đóng gói thành hàng chuyển phát nhanh, tống xuống địa ngục. Hiện tại lão đạo còn có thể vui vẻ, chính là chứng minh tốt nhất.
Thật ra, đối với lão đạo, Châu Trạch cũng không tức giận quá nhiều. Hồ ly tinh kia vốn tới vì mình, cho dù lão đạo không đi ra ngoài zô ta nào, cho dù lão có ra ngoài làm tình nguyện gì đó, cũng dính phải mệnh bị bắt lại thôi.
Nếu xét đến cùng, chuyện này vẫn do mình. Đêm đó mình ngứa tay, không có chuyện làm cầm sách Âm Dương thu Bát cô nãi vào làm gì. Để đến hiện tại, mình có muốn thả người ra cũng không thả ra được.
Lên tầng nhìn Hứa Thanh Lãng một chút, lão Hứa đang nhìn chằm chằm con trùng trên bàn trà. Đối với vật sẽ lập tức tiến vào thân thể mình, lão Hứa vẫn rất thận trọng.
Châu Trạch cũng liếc qua bát, trứng côn trùng đã ấp, xuất hiện một con trùng giáp xác toàn thân đỏ bừng, đầu nó còn không nhỏ, to bằng to nắm đấm của đứa bé.
- Đoán chừng chỉ chốc lát nữa Minh Minh sẽ tới giải độc cho cậu. - Châu Trạch nói.
- Ừm. - Hứa Thanh Lãng gật đầu.
- Anh ta kêu tôi chuẩn bị một vài đồ cần để súc ruột.
- Cái gì? - Lão Hứa sợ hãi cả kinh, đoán chừng phía dưới cũng đang căng thẳng.
- Cái đồ chơi nhỏ đó phải đi từ cửa sau vào, chẳng lẽ lại để cậu trực tiếp nuốt vào à? Trước tiên rửa phía dưới, nó cũng thoải mái, cậu cũng thoải mái.
- Ngẫm lại xem, đến lúc đó khi giải độc cho cậu chúng tôi đều sẽ ở chung quanh. Cậu nằm hoặc là ngồi ở đàng kia, ngộ nhỡ không nín được trực tiếp... ...
- Khụ khụ, thật xấu hổ đúng không?
Đối với Châu Trạch, chuyện súc ruột này thật không xa lạ gì. Nó có thể trị viêm loét đại tràng, nhiễm trùng đường tiểu, bệnh tắc nghẽn đường ruột liệt cùng với hen phế quản, cũng có thể giảm bớt bệnh trạng táo bón. Đương nhiên, phần lớn người luôn nghĩ sai về nó, nghĩ nó thành một danh từ cho một nghi thức riêng.
Lão Hứa há miệng.
Những lời Châu Trạch mới vừa nói khiến cậu ta có chút khó có thể chịu đựng.
Dựa vào nét mặt của cậu ta, ngay cả Châu Trạch cũng có thể nhìn ra, có lẽ hiện tại lão Hứa đã có suy nghĩ "tôi tình nguyện làm cương thi" cũng không muốn được chữa trị.
- Nổi oan này quá lớn, tôi không gánh nổi. - Cừ Minh Minh vừa chạy tới cửa, cũng nghe được câu đùa giỡn của Châu Trạch, lúc này anh ta đi tới bác bỏ tin đồn.
Lúc này, Hứa Thanh Lãng duỗi tay nắm lấy cánh tay Châu Trạch, vốn định mắng anh, thế nhưng dường như phản xạ có điều kiện, cậu ta trực tiếp lộ ra răng nanh với Châu Trạch.
- Rống!
Bởi vì thi độc, chuyện này đã sắp thành bản năng của Hứa Thanh Lãng, hơn nữa còn là bản năng được hình thành trong lúc vô tình.
Cậu ta muốn mắng người.
- Ha ha.
Mặt ông chủ Châu không đổi sắc.
Chê cười.
Ông chủ Châu ôm cương thi hai trăm năm ngủ mỗi ngày, sẽ bị một tên cương thi mềm mềm như cậu hù sao?
Đưa thay sờ sờ răng nanh của Hứa Thanh Lãng, Châu Trạch lại cúi đầu tỉ mỉ nhìn nhìn bên trong, nói:
- Cái răng này thật thiếu sắc bén. Đợi mai lại gọi Oanh Oanh đi mua đá mài đao cho cậu, bản thân cậu tự ngồi mài mài một chút.
Hứa Thanh Lãng thực sự rất muốn một ngụm nuốt tên trước mắt này đi.
- Được rồi, tôi chuẩn bị giải độc đây. - Cừ Minh Minh như đang âu yếm bé mèo Kitty nhà mình, cầm con trùng màu đỏ kia lên, cẩn thận đưa đến trước mặt Hứa Thanh Lãng.
- Ngoan, há mồm, để nó đi vào.
Hứa Thanh Lãng lặng lẽ hé miệng, nuốt con trùng vào.
- Cậu xem, cậu phải cám ơn tôi đấy. Vốn là tôi thấy muốn cậu trực tiếp nuốt con trùng này vào sẽ khiến cậu cảm thấy rất chán ghét, rất thống khổ, rất khó có thể tiếp nhận.
- Sau khi có câu nói cửa sau của tôi.
- Có phải cậu đã cảm thấy, trực tiếp nuốt vào miệng là một chuyện vô cùng tuyệt vời và hạnh phúc, đúng không?
- ... ... - Hứa Thanh Lãng.
Nếu không phải con trùng còn đang di động trong bụng mình, Hứa Thanh Lãng thật muốn leo ra khỏi thùng tắm đại chiến ba trăm hiệp với Châu Trạch.
- Đừng xung động, giải độc cho tốt đi. Ở trước mặt tôi, cương thi như cậu căn bản không đáng chú ý chút nào. Trước đây Oanh Oanh rất trâu bò, vừa ra sân đã hệt như nữ vương giá lâm, cậu không muốn giống cô ấy, sau khi bị móng tay của tôi đâm đâm đâm, sẽ thay đổi trở nên ôn nhuận như mèo nhỏ chứ?
Cuối cùng, Hứa Thanh Lãng vẫn khống chế được tâm tình của mình, an tĩnh chờ đợi con trùng dạo chơi trong cơ thể mình, hấp thụ.
- Đại khái cần thời gian một buổi tối. Chúng ta đi trước, xuống phía dưới uống một chén? - Cừ Minh Minh mời.
- Được.
Châu Trạch và Cừ Minh Minh đi xuống tầng. Bạch Oanh Oanh thấy Châu Trạch muốn tới tiệm cà phê Internet, cũng mang vẻ mặt mong đợi nhìn Châu Trạch.
- Cùng đi thôi. - Châu Trạch nói.
Xem ra, phần mềm hack sinh vật hình người của Cừ Minh Minh đã thật sự để Oanh Oanh nếm được ngon ngọt, thể nghiệm trò chơi rất viên mãn.
Chẳng qua, trước khi đi, Châu Trạch lại quay về phía Deadpool búng một cái.
Deadpool đứng lên, đi tới trước mặt Châu Trạch.
- Nếu có người lạ hoặc đồ vật gì muốn đi lên tầng, ngăn thứ đó lại.
Deadpool yên lặng gật đầu, đi tới đầu bậc thang, ngồi xuống trên bậc thang.
- Con khỉ đâu? - Châu Trạch hỏi.
- Ra quét đường với lão đạo rồi. - Bạch Oanh Oanh trả lời.
Châu Trạch không nói thêm gì nữa, theo Cừ Minh Minh cùng đi tới tiệm cà phê Internet, vẫn là căn phòng làm việc lúc trước.
Cừ Minh Minh lấy rượu trắng ra, còn nói là rượu thuốc nhà mình cất.
Châu Trạch bưng chén rượu lên, uống một ngụm, gật đầu, nói:
- Mùi vị cũng không tệ lắm.
Cừ Minh Minh có chút suy sụp gãi gãi đầu.
- Làm sao vậy? - Châu Trạch hỏi.
- Quên làm đồ nhắm rượu rồi.
- Không sao, tôi không đói bụng.
- Ừm.
Cừ Minh Minh ngây ngốc nhìn chén rượu trước mặt, dược thiện không tạo thành tác dụng gì đối với Châu Trạch. Rượu này đã dùng nhiều vị thuốc cường dương trân quý, cộng thêm Hổ Tiên tỉ mỉ cất nhưỡng, niêm phong một thời gian rất dài.
Nhưng nhìn Châu Trạch uống hai chén vào bụng, vẫn không có chút phản ứng nào như trước, Cừ Minh Minh lâm vào một loại tự hoài nghi mình thật sâu.
Giống hệt như kẻ leo núi thích khiêu chiến bản thân mình, muốn chinh phục những ngọn núi cao vậy.
Thân làm bác sĩ.
Đối mặt với một bệnh nhân có bệnh lý khó hiểu, hoặc có lẽ là bị bệnh nguy kịch.
Loại quán tính cho dù là vấn đề càng hóc búa càng phải giải cho được, không ngừng thúc giục anh ta, đồng thời cũng giày vò anh ta.
Cừ Minh Minh nghĩ lại.
Làm thầy thuốc, chữa bệnh cho người cho thú là rất bình thường. Nhưng trăm ngàn năm qua, hẳn là rất ít vác sĩ có thể tự mình chữa bệnh cho quỷ. Đây là lần thử nghiệm vinh quang và vĩ đại biết nhường nào.
Nghĩ đi nghĩ lại.
Một luồng hào khí tỏa ra.
Cừ Minh Minh theo bản năng bưng ly rượu trước mặt mình lên.
Uống một hơi cạn sạch.
Nhiệt lưu thuận theo cuống họng xuống dưới.
Lấy tư thái cực kỳ cuồng phách tụ vào vị trí không thể nói nơi hạ thân.
Lúc này, Cừ Minh Minh mới ý thức được.
Không ngờ bản thân mình lại có thể uống rượu mà mình cố ý chuẩn bị cho Châu Trạch.
Trong nháy mắt.
Mặt của Cừ Minh Minh trực tiếp đỏ lên. Anh ta lập tức đứng dậy, chạy ra khỏi phòng làm việc. Anh ta muốn đi lên tầng phối dược cho mình, trung hoà loại trạng thái phấn khởi này.
Nhìn Cừ Minh Minh chạy trối chết.
Châu Trạch cười cười.
Bưng chén rượu lên.
Lại uống một ngụm, mùi rượu thuần hậu, dư vị vô tận.
"Là một người trẻ tuổi, không ngờ tửu lượng của anh ta lại kém như vậy, mới uống một chén đã không được rồi.
... ... ...
Trong tiệm sách lúc này rất bình tĩnh, một mình Deadpool ngồi trên bậc thang, vẫn không nhúc nhích.
- Phù... ...
Hình như gió nổi lên.
Deadpool chậm rãi đứng lên.
Dường như anh ta hơi mờ mịt, cũng hơi ngơ ngác.
Hình như anh ta cảm ứng được cái gì đó.
Hoặc cũng có thể là cái gì cũng không nhận ra được.
Sau đó.
Anh ta bước chân ra.
Đi lên bậc thang,
Đối với những chuyện cha nhắn nhủ.
Nhất định anh ta sẽ hoàn thành một cách vô điều kiện. Mặc dù trong mấy tháng này, cha chỉ dặn dò anh ta đúng một việc, đó chính là quét tước vệ sinh.
Trong thùng tắm, sắc mặt Hứa Thanh Lãng thỉnh thoảng thống khổ, thỉnh thoảng sảng khoái, loại cảm giác có côn trùng liên tục bơi lội trong cơ thể này, thực sự khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Cùng lúc đó, màu xanh trên mặt Hứa Thanh Lãng cũng đang từ từ rút đi, răng nanh của cậu ta cũng đang từ từ ngắn bớt. Hiển nhiên, thi độc đang không ngừng bị rút ra ngoài.
Đến cuối cùng.
Hai tay Hứa Thanh Lãng bóp cổ của mình, liên tục nôn khan thật nhiều lần. Một con trùng thể hình bành trướng gấp vài lần phun từ trong miệng cậu ta ra.
Vốn là toàn thân màu đỏ, hiện tại nó đã hoàn toàn chuyển sang màu đen sì. Sau khi nó rơi xuống còn chưa chết, loạng chòa loạng choạng mà tìm một góc tường, chui qua.
Lúc này, Hứa Thanh Lãng không còn khí lực để quét tước vệ sinh. Cậu ta tựa ở bên cạnh thùng tắm, không ngừng hít sâu.
Cảm giác một lần nữa trở lại làm người.
Thật tốt.
Bệ cửa sổ, vừa có một tờ giấy mỏng như cánh ve từ trong khe hở chui vào, lâng lâng mà bay lượn, giống hệt như một bức họa treo trước mặt Hứa Thanh Lãng.
Đây là một tấm da người. Cũng không biết có phải được làm từ da người thật hay không, nhưng nó giống da người như đúc.
Đây là một cô gái tuổi thanh xuân, cô gái môi hồng răng trắng, ánh mắt câu hồn.
Hứa Thanh Lãng vốn đang mơ mơ màng màng dự định ngủ một giấc, sau khi nhìn thấy một màn này, thân thể cậu ta run lên bần bật, hai tay trực tiếp gắt gao nắm rìa thùng tắm, không dám tin nhìn tất cả trước mặt!
- Sư phụ... ...
- Ngươi thật khiến ta thất vọng... ...
Cô gái nói ra giọng nam, rất khàn, cũng rất dính.
- Người trở lại rồi? Thật là người sao, sư phụ? - Trên mặt Hứa Thanh Lãng lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
- Đúng vậy, ta đã trở về, nhưng tại sao từ lúc ta đi tới giờ, ngươi lại không có chút tiến bộ nào? - Giọng nói già nua lần thứ hai vang lên.
- Con... Sư phụ... Người đi rồi, con lại bắt đầu nhân sinh mới. Hiện tại tay nghề nấu nướng của con rất tốt, con có thể nấu cơm cho sư phụ ăn. Sư phụ, chờ con nghỉ ngơi một chút, con sẽ để người nếm thử tay nghề của con.
- Hồ đồ!
Một tiếng quát chói tai truyền đến.
Lúc này, Hứa Thanh Lãng im lặng.
- Trước đây ta thấy tư chất của ngươi tốt, mới truyền đạo thuật cho ngươi, vốn tưởng rằng có thể để lại một mầm mống tốt ở đây, trong lòng còn có chút niệm tưởng.
- Kết quả.
- Kết quả ngươi lại cho ta biết cái gì?
- Ta đã trở về.
- Nhưng hạt giống tốt ta mong đợi biến thành một đầu bếp?
- Sư phụ... ...
- Không nên gọi ta là sư phụ.
- Sư phụ, đồ nhi đã khiến người thất vọng rồi. Đây là con đường đồ nhi tự chọn, đồ nhi cảm thấy đây mới là nhân sinh thích hợp với con...
- Nhân sinh của ngươi? Ngươi xứng đáng với những gì ta đã phải trả giá vì ngươi sao?
- Sư phụ... con không... ...
- Ngươi xứng đáng với việc, lúc đầu ta vì muốn ngươi thông suốt, học được thuật pháp lấy da dẫn hồn này mà cố ý khiến cha mẹ ngươi chết ngoài ý muốn, kích thích sự khổ tâm của ngươi không?
- Vì để ngươi đi lên chính đạo, vì để ngươi không bị liên luỵ, ta đã khiến cả cha mẹ ngươi đều mất, để cho ngươi trở thành cô nhi một lòng tu luyện, ngày sau có thể dương cao chính đạo, trừ ma vệ đạo!
- Dụng tâm lương khổ như vậy.
- Ngươi xứng đáng sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận