Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 254: Sự thẩm lí và phán quyết đến từ địa ngục chân chính!

- Ken két... ...
- Bịch!
- Ken két... ...
- Bịch!
Giờ này khắc này.
Châu Trạch đã quên đây chỉ là mộng.
Mà tất cả những gì phát sinh trong mộng, hẳn đã được định sẵn từ hơn tám mươi năm trước.
Giấc mộng chỉ nói cho mình biết kết cục, nói cho mình biết quá trình, nói cho mình biết sự thực trước đó.
Nói cho cùng.
Ai có thể thay đổi tương lai được đây?
Dựa theo giá trị quan của người xem để tỉnh táo bàng quan, thế nhưng dường như những chuyện Châu Trạch đang làm này lại có vẻ chẳng có chút ý nghĩa nào, chỉ cố gắng dùng sức lăn qua lăn lại trong mơ, không ngừng dùng sức, thế nhưng có thể mang đến ảnh hưởng gì đâu chứ?
Ấu trĩ.
Thấp kém.
Không thú vị.
Thậm chí còn chẳng bằng đám con nít thích ngồi trong góc nhìn đám kiến đánh nhau.
Ông chủ Châu vẫn chưa từng nghĩ rằng mình là người tốt, bởi vì làm người tốt quá mệt mỏi, có đôi khi làm người tốt cũng quá ủy khuất.
Người thầy giáo đã bị chụp mũ kia, cho dù chết rồi cũng chẳng có cách nào lấy xuống, chính là chứng minh tốt nhất.
Ông chủ Châu luôn là người cá muối, thậm chí trời xui đất khiến thế nào còn tự động ăn mất “lương tâm” của mình.
Nhớ lại mùi vị kia, thực sự là không tồi chút nào. Từ sau khi không có lương tâm, mọi chuyện liền thuận tâm ý.
Không quản chuyện này, mặc kệ.
Lười quản chuyện này, mặc kệ.
Chuyện phiền phức, mặc kệ.
Cho dù bên ngoài có là nước lũ ngập trời, bản thân mình vẫn tiếp tục nằm trong phòng sách đọc báo, uống cà phê chồn, phơi nắng.
Nhưng có một số chuyện nói là như vậy, nghĩ là như vậy.
Chỉ có điều.
Khi mình bị xích ở đây.
Trơ mắt nhìn một màn này phát sinh ở trước mặt mình.
Nhìn cô bé kia cho dù khoảnh khắc trước khi chết vẫn đang nhìn chăm chú vào mình.
Nhìn cả người cô bé giống hệt như lọ kem đánh răng bị người ta đè chặt phần đuôi.
Nhìn từng khúc ruột còn đang không ngừng rung động.
Một màn kia.
Không hề khiến Châu Trạch cảm thấy chán ghét, cũng không hề khiến Châu Trạch sợ hãi.
Địa ngục anh đã đi qua.
Sinh tử anh cũng đã trải qua.
Còn có cái gì đáng để anh cảm thấy sợ hãi nữa đây?
Nhưng loại cảm giác này.
Loại áp lực này.
Lại giống hệt như nước lũ, không ngừng cuốn trôi tất cả.!
Các phạm nhân chết lặng trong phòng giam.
Mang theo sự kỳ vọng cướp đoạt dây xích mà quản ngục ném tới.
Chồng liều mạng tranh giành nó, trao sự hy vọng "tươi đẹp" lại cho vợ mình, phó thác lại cho đứa con còn chưa chào đời của mình.
Từng bức tranh.
Đang không ngừng thoáng hiện trong đầu Châu Trạch.
Giống hệt như một thước phim.
Hô hấp của Châu Trạch bắt đầu càng ngày càng chậm, động tác của anh cũng càng ngày càng chậm, nhưng vẫn mạnh mẽ như cũ.
Mỗi một lần rút xích, đều khiến máu thịt nơi tay anh trở nên mơ hồ không rõ.
Loại cảm giác đau đớn này, loại cảm giác xé rách này.
Không ngờ vào lúc này nó lại chẳng hề khiến anh đau đớn.
Trên mặt cáng cứu thương của phòng thí nghiệm.
Có thi thể của người phụ nữ đang mang thai, trên thân thể cô ấy đầy gân xanh, vặn vẹo.
Còn có đứa trẻ sơ sinh dù đã được nâng trong lòng bàn tay vẫn đang vặn vẹo thống khổ giãy giụa.
Năm người mẹ nằm trên cáng cứu thương, phần bụng đều đã bị mổ banh ra.
Đám người cả trai lẫn gái bị ép buộc phải giao phối với động vật.
Người phụ nữ có hai tay đã bị đóng băng không biết bao lâu rồi, chỉ cần cầm búa gõ một chút lập tức nát bấy, vẻ mặt cô ấy chết lặng…
Kể cả.
Lúc này hai mẹ con còn đang nằm trong vật chứa trước mặt kia, còn chưa được dọn dẹp kịp.
Người đứng xem này.
Thực sự không thể bàng quan nổi nữa.
Lý do không phải chuyện gì to tát vẫn luôn an ủi anh này, vào lúc này cũng hoàn toàn mất đi hiệu quả.
Phẫn nộ.
Áp lực.
Bi thống.
Tất cả đều hóa thành từng tiếng rống giận khàn khàn của Châu Trạch!
- A! ! ! !
Châu Trạch cuồng loạn rống lên.
Cánh tay anh lại càng thêm điên cuồng không ngừng rút xích sắt.
Anh muốn tránh thoát hết thảy.
Anh muốn tránh thoát xiềng xích khóa lại cánh tay mình.
Anh muốn xông tới.
Muốn xé nát hết một đám mặc áo blu trắng khốn kiếp không bằng cầm thú trước mắt này, xé nát!
Anh muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Anh muốn uống máu của bọn họ.
Anh muốn ăn thịt của bọn họ.
Anh muốn rút toàn bộ linh hồn của bọn họ ra.
Không cho bọn họ có cơ hội xuống hoàng tuyền vào địa ngục.
Anh muốn khiến bọn họ phải bị dằn vặt mỗi ngày mỗi đêm.
Để bọn họ thừa nhận thống khổ vô biên!
Các người coi hết thảy những thứ này chỉ như một trò đùa.
Các người coi nơi này như sân chơi thuộc về chính mình.
Các người coi những sinh mệnh sống sờ sờ như "Maruta", coi như khúc gỗ mặc cho các người lột da.
Các người cảm thấy các người là chúa tể.
Các người cảm thấy các người là ác ma hành tẩu ở nhân gian.
Các người cảm thấy mình có thể khống chế tất cả, khống sự sống chết của một con người!
Tốt lắm.
Vậy hôm nay tôi sẽ để các người nhìn xem!
Rốt cuộc ma quỷ chân chính.
Có bộ dáng gì!
Người từ trong địa ngục leo ra.
Người từ trên đường hoàng tuyền trở về.
Người từ u đàm trồi lên.
Ta muốn các người biết rõ cái gì mới thật sự là sợ hãi.
Ta muốn sự dằn vặt và thống khổ mà các người đã gây ra cho những người khác...
Gấp mười lần.
Gấp trăm lần.
Gấp nghìn lần.
Gấp vạn lần.
Trả lại cho các người!
- A a a a a! ! ! ! ! ! !
Tiếng gào rú vẫn đang tiếp tục.
Là tiếng rít gào không tiếng động, vang lên từ tận đáy lòng.
Châu Trạch cười lớn.
Khuôn mặt vặn vẹo.
- Ken két! Ken két! Ken két! Ken két! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Tần suất giật xích sắt trên tay lại càng lúc càng lớn.
Càng lúc càng nhanh.
Nhanh tới mức khiến người ta cảm thấy khoa trương.
Ở trong mắt mấy người mặc áo blu trắng này.
Châu Trạch hiện tại giống hệt như một đầu dã thú không tiếc tất cả để thoát khỏi trói buộc.
Cho dù có tự mình hại mình.
Cũng muốn tránh thoát sự ràng buộc của xích sắt.
Nhắm người mà phệ!
... ... ...
- Bịch!
- Bịch!
- Bịch!
Tiếng đánh trong tủ sắt không ngừng truyền đến, lúc này gần mười người mặc áo blu trắng phòng thí nghiệm đều mang vẻ mặt ngưng trọng, mà có người không chịu nổi còn quỳ rạp trên mặt đất, chỉ thiếu điều không dập đầu.
Bọn họ biết bên trong tủ sắt này có chứa cái gì, cũng biết nếu đột nhiên thứ ở bên trong này bắt đầu ma sát với tủ sắt sẽ là chuyện đáng sợ tới cỡ nào.
Đúng vậy.
Bọn họ cũng biết sợ hãi.
Cho dù ngày thường hai tay bọn họ đều dính đầy máu tanh, cho dù bọn họ không khác gì một đám đồ tể, một đám đao phủ, nhưng bọn họ vẫn biết sợ hãi, tâm tình hoảng loạn vẫn sẽ xuất hiện.
Mà một gã già nua mặc áo blu trắng tranh cãi kịch liệt nhất lúc trước, lúc này bỗng nhiên chủ động nhào tới phía trước, không ngờ ông ta lại có thể ôm lấy then cửa của tủ sắt, nhẹ nhàng vuốt ve, giống hệt như một người đàn ông gặp được mối tình đầu của mình vậy.
Ông ta rất kích động.
Ông ta rất vong ngã.
Ông ta đang dùng tiếng Nhật để nói điều gì đó.
Giống như đang diễn giảng.
Hoặc như đang ca tụng.
Hành động này của ông ta trông có vẻ rất điên cuồng, có vẻ rất khó hiểu.
Nhưng nơi này là sào huyệt của lũ biến thái, là nơi mà "ác ma" sống nhờ, những nhân viên sống và công tác ở nơi này đều không thể dùng những tâm thái bình thường để so sánh.
Mà dưới sự diễn thuyết vô cùng kích động của lão già kia.
Chung quanh có không ít người mặc áo blu trắng đều lộ ra vẻ mặt ước ao và kích động, bọn họ bắt đầu ôm lấy nhau, bắt đầu vui đến phát khóc, bọn họ bắt đầu hoan hô, bọn họ bắt đầu nhảy nhót.
Người Nhật Bản đã tiến hành nghiên cứu thực nghiệm vi khuẩn trên thân thể từ rất lâu rồi, nhưng phát hiện hữu dụng chân chính của bọn họ, phát minh có thể đưa đến một chút tác dụng với chiến cuộc phía trước, chính là phương pháp lọc nước bên ngoài để uống, được bọn họ phát hiện một cách ngoài ý muốn trong thực nghiệm chiến tranh vi khuẩn.
Phương pháp này quả thật đã giúp đám quân Nhật Bản ở Đông Nam Á có thể giảm bớt các loại bệnh tật như sốt rét… do nước uống mang lại, ngoài ra, nhìn chung từ đầu tới cuối công cuộc thực nghiệm nghiên cứu trên cơ thể người này, không hề có thành quả và phát hiện thứ hai nào đáng giá sử dụng nữa.
Tuy rằng việc thu hoạch nguyên vật liệu rất đơn giản, cũng rất dễ dàng, càng là cực kỳ "hạ giá", đám quân đội Nhật Bản đã hoang phí một lượng lớn “tài nguyên” trong các sở nghiên cứu này, vậy mà vẫn chậm chạp không nghiên cứu ra hiệu quả gì, không cách nào thực sự tạo thành trợ giúp đối với công cuộc mở rộng và tác chiến của Đế quốc Nhật Bản, điều này khiến áp lực của đám nhân viên nghiên cứu cũng lớn vô cùng.
Mà giờ khắc này.
Tiếng đánh trong tủ sắt, để khiến bọn họ có thể nhìn thấy ánh rạng đông của hy vọng, nhìn thấy hy vọng bản thân mình có thể thành công, không ngờ cái thứ được đặt ở bên trong tủ sắt này.
Lại có thể sống lại!
Đây là kỳ tích.
Là kỳ tích dưới sự bảo hộ của Thiên Hoàng bệ hạ.
Là đại thần Amaterasu ban cho Nhật Bản cùng dân tộc.
Là ngày mai của Đế quốc Nhật Bản!
Tiếng đánh không ngừng phát ra.
Tủ sắt cũng theo đó bắt đầu rung rung.
Nhưng tủ sắt này quá thô lại quá dày, cũng bởi vậy, cho dù đồ vật ở bên trong đang không ngừng đụng chạm, thế nhưng nó vẫn không cách nào ra ngoài được.
Đám người mặc áo blu trắng trong các phòng thí nghiệm nghiên cứu khác cũng bị động tĩnh khủng bố nơi này hấp dẫn, sôi nổi đặt hết thí nghiệm trên tay xuống, đi tới xem tình huống của nơi này.
Bọn họ vốn đang làm thực nghiệm, thế nhưng hiện tại bọn họ lại bỏ đi, bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm tới chuyện số liệu và thực nghiệm lần này có trở thành phế thải hay không. Dù sao tiêu bản cơ thể sống cũng còn đầy, lần này không làm xong thì làm tiếp một lần nữa là được.
Dần dần.
Trong phạm vi hơn dặm bên ngoài phòng thí nghiệm kia, đã có bảy tám chục nhân viên đang đứng, bọn họ đều đang cố gắng nhìn vào bên trong, càng không ngừng trao đổi.
Mà ông lão đang ôm tủ sắt kia lại rất kích động, lời của ông ta rất có tính kích động, dần dần, càng ngày càng nhiều người mặc áo blu trắng bắt đầu đứng lên, bọn họ kích động, bọn họ điên cuồng, bọn họ vui vẻ cười to.
Có người bắt đầu hát lên quân ca Nhật Bản.
Bầu không khí này bắt đầu truyền nhiễm.
Ngay cả lão già đang ôm lấy tủ sắt cũng hát lên.
Từ từ, dường như tất cả mọi người đều nhập tâm vào trong loại tình cảm này.
Tiếng quân ca to rõ tạo thành một dàn hợp xướng lớn ở nơi đây.
Bọn họ thậm chí còn lệ nóng doanh tròng.
Cảm thấy sự "khổ cực" của bản thân đều không uổng phí.
Cảm giác sự "trả giá" của mình đã không bị cô phụ.
Bọn họ đang ăn mừng, bọn họ đang hát vang, bọn họ cảm thấy nhóm người mình đúng là một nhóm người may mắn, có thể chứng kiến giai đoạn trước khi Đế quốc Nhật Bản của mình quật khởi.
Có thể.
Chỉ có Châu Trạch cùng mấy người mặc áo blu trắng đang ở cùng một phòng thí nghiệm mới rõ ràng nhất, rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.
Nương theo tủ sắt trong phòng thí nghiệm ở vị trí trung tâm nhất kia không ngừng đụng vang.
Bốn người mặc áo blu trắng trong phòng thí nghiệm bên này chỉ cảm thấy đáy lòng rét lạnh một mảnh.
Mỗi lần Châu Trạch kéo xiềng xích.
Tủ sắt ở phía xa xa lại phát ra một tiếng trầm đục.
Bọn họ rõ ràng.
Là người đàn ông này.
Là Maruta này.
Tạo thành rung động như vậy.
Tạo thành phản ứng như thế!
Mà Châu Trạch vẫn đang điên cuồng, vẫn đang tiếp tục.
Anh điên cuồng mà kéo xích sắt.
Như tên bệnh tâm thần.
Liều lĩnh.
Máu thịt của anh đã sớm bị xé rách.
Máu tươi bắn tung toé ra bốn phía.
Nhưng anh lại không hề có ý định dừng lại.
Nhất là khi Châu Trạch nghe được tiếng ca truyền tới từ nơi xa xa.
Tâm tình bị đè nén của anh đã triệt để bùng nổ!
Các người!
Còn đang hát! ! !
- A a a a a a! ! ! ! ! ! ! ! !
- Ken két! ! ! ! ! ! ! ! !
Xích sắt không nhúc nhích.
Nhưng Châu Trạch lại đã lấy được tự do.
Bởi vì ở vị trí cổ tay của anh.
Đã bị anh tươi sống xé đứt!
- Bịch!
Cùng lúc đó.
Trong phòng thí nghiệm vẫn còn đang hát vang.
Tủ sắt thoạt nhìn có vẻ là “phòng thủ kiên cố".
Bỗng nhiên nứt ra tạo thành một cái hố.
Một bàn tay gầy guộc chỉ toàn xương trắng.
Từ bên trong thò ra ngoài.
Tiếng ca.
Cũng vào lúc này.
Im bặt mà dừng... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận