Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 487: Oanh Oanh đáng yêu

Một hồi đại họa,
Được trừ khử trong vô hình.
Tuy rằng đã nổi lên rất nhiều gợn sóng.
Thậm chí hiện tại bọn họ vẫn chưa điều tra rõ ràng lai lịch của hai chiếc bóng kia.
Nhưng tóm lại vẫn có thể ứng phó được.
Tất cả mọi người trong phòng sách thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Tuy nói sau khi luật sư An đến, bầu không khí trong phòng sách đã được thay đổi, mỗi người đều khắc khổ hơn trước kia không ít, ngoài người lớn nhất vẫn đang phơi nắng mỗi ngày kia.
Nhưng bầu không khí tổng thể của phòng đọc sách.
Đã có được sự thay đổi về mặt bản chất nhờ sự cố gắng mỗi ngày của luật sư An.
Một lớp sóng đến.
Mọi người ổn định.
Tránh khỏi.
Sau này lại tiếp tục ôm tấm ván gỗ, cùng phiêu lưu thật vui vẻ đi!
Bầu không khí khác biệt rõ ràng với người chung quanh.
Lúc này, lão Trương lại cảm thấy "xốc xếch trong gió".
Chu Thắng Nam.
Đã chết?
Thảm án diệt môn.
Bé gái may mắn sống sót duy nhất cũng đã chết?
Vụ án này còn điều tra thế nào được?
Hơn nữa, bé gái được đưa đến hiệu thuốc.
- Như vậy đi, không nên báo tử vong, tạm thời báo mất tích, cứ nói có thể do tinh thần của đứa bé bị vấn đề, chạy ra khỏi hiệu thuốc.
Luật sư An chỉ cho lão Trương một chiêu.
Nói chung.
Chuyện này không thể liên lụy đến trên đầu phòng sách.
Nhiều nhất là phải ngừng lại từ phía hiệu thuốc.
Lão Trương gật đầu, hiện tại chỉ có thể làm như vậy, bất kỳ vụ án nào, phàm là liên lụy đến sự kiện linh dị đều phải giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, lão Trương muốn không lừa bịp cũng không được.
Hơn nữa, anh ta cũng biết chuyện đã trải qua, ông chủ nhà mình kể cả mọi người trong phòng sách đều là người nỗ lực trả giá vì bảo vệ sinh mệnh, tài sản, an toàn của nhân dân Thông Thành, làm chút chuyện giải quyết tốt hậu quả, anh ta cũng không cảm thấy khó khăn gì.
- Hiện tại phương hướng điều tra vụ án là sau khi cha Chu Thắng Nam giết người đã tự sát, đoán chừng việc điều tra sẽ được tiếp tục theo phương án này.
Lão Trương ngồi xuống, thở dài.
- Như vậy đúng lắm, chúng ta cứ làm anh hùng phía sau màn là được rồi, giấy khen rồi hoa tươi và vân vân chúng ta đều không cần. Dù sao thì chúng ta cũng là người đã không còn hứng thú với mấy thứ cấp thấp này nữa.
Luật sư An cầm ly cà phê "siêu to khổng lồ" trước mặt mình đưa cho lão Trương.
Lão Trương cầm lên, uống một ngụm, thiếu chút nữa phun ra, nhưng anh ta vẫn khó khăn nuốt xuống.
Mùi vị cà phê này.
Không đúng lắm.
- Đúng rồi, còn có chuyện tôi muốn nói cho các người biết. - Lão Trương tỉ mỉ suy tư, nhưng vẫn có chút nhức đầu nói: - Nhưng lại bị chuyện Chu Thắng Nam làm tôi quên mất.
- Là việc lớn sao? - Châu Trạch hỏi.
- Trong ấn tượng, đây chỉ là chuyện nhỏ.
- Chỉ cần không có gì lớn là được rồi. - Luật sư An duỗi lưng nói: - Vậy mọi người tắm rửa đi ngủ đi.
- Ừm, tôi trở về cục trước, hiện tại tôi vẫn phải xem tiến độ của vụ án này.
- Đi thôi đi thôi. - Luật sư An đưa lão Trương đến cửa, sau đó anh ta đứng ngoài cửa phất phất tay báo cho Châu Trạch biết một chút, ý là anh ta đi điều tra chuyện hai cái bóng kia đây.
Châu Trạch gật đầu với anh ta, biểu thị mình biết rồi.
- Ông chủ, tắm không?
Bạch Oanh Oanh nhìn về phía Châu Trạch.
Châu Trạch gật đầu, đi vào phòng vệ sinh, vừa tự mình cởi bỏ quần áo xong, mở vòi nước, cửa phòng vệ sinh đã bị đẩy ra, Bạch Oanh Oanh đang cầm quần áo sạch sẽ của Châu Trạch đi đến, đặt quần áo trên lan can.
Sau đó, cô ấy nhặt quần áo Châu Trạch vừa cởi ra, chuẩn bị lấy ra đi tẩy rửa.
Châu Trạch tiếp tục tắm.
Chuyện Bạch Oanh Oanh đi đến không ảnh hưởng tới anh chút nào.
Trước đây, khi bản thân mình không tiện tắm rửa đều là Oanh Oanh tắm rửa giúp mình, lúc này mình không cần phải nhăn nhó gì.
- A, ông chủ, quần áo của ông chủ bị rách rồi này.
Bạch Oanh Oanh chỉ vào áo sơ mi nói.
- Ah, khi đánh lộn làm rách.
Quần áo của Châu Trạch đều do Bạch Oanh Oanh mua, bình thường anh chưa bao giờ dành tâm trí cho việc mặc quần áo gì, ngược lại việc quần áo đều có người chuẩn bị theo mùa cho anh, thậm chí số đo, kiểu dáng và vân vân đều thỏa mãn.
Đối với chuyện này, Hứa Thanh Lãng rất bất mãn.
Được xem là một người đàn ông có hai mươi mấy căn hộ.
Cậu ta phát hiện mình chỉ mặc quần áo dày dép mấy trăm đồng.
Kết quả cái tên mở phòng đọc sách lỗ vốn, suốt ngày chỉ biết nằm dài ở kia phơi nắng.
Quần áo trên người lại không thấp hơn năm nghìn.
Dựa vào cái gì!
Đối với chuyện này, cũng không phải Châu Trạch biết rõ, anh cũng không rõ Bạch Oanh Oanh lại có thể mua cho mình quần áo mắc như vậy.
Đời trước Châu Trạch không mặc quần áo hàng hiệu gì, đối với mấy loại thương hiệu quần áo xa xỉ cũng gần như không nhận ra, dù sao thì Oanh Oanh đưa gì anh mặc cái đó.
- Vá lại đi. - Châu Trạch nhìn thoáng qua cái áo kia: - Chỉ là lỗ nhỏ, hẳn không có vấn đề gì chứ?
- Không nên, Oanh Oanh mua mới cho ông chủ!
Oanh Oanh kiên trì nói.
- Không sao đâu, cô biết vá chứ?
- Đây không phải vấn đề biết vá hay không, đàn ông mặc quần áo chắp vá ra cửa, người khác sẽ nghĩ thế nào về gia đình chúng ta?
- Được được được, tùy ý cô.
Châu Trạch cũng không tranh luận, lấy sữa tắm thoa lên người mình.
Bạch Oanh Oanh đi tới, rất quen thuộc mà đấm bóp lưng giúp Châu Trạch, Châu Trạch tắt vòi nước, sợ dính ướt quần áo trên người cô ấy.
Bàn tay nhỏ mịn màng không ngừng qua lại phía sau lưng mình.
Mùi vị này.
Rất mãn nguyện.
- Tốt rồi, để tự tôi tắm.
- Vậy tôi ra ngoài đây.
Tắm xong.
Dường như tất cả uể oải trước đó đều bị quét sạch.
Châu Trạch nhìn thấy tiểu loli vẫn ngồi ở bên quầy hàng, đang đèn bàn làm bài tập.
- Cố gắng thế cơ á?
Tiểu loli gật đầu.
- Nếu cô cố gắng, đời này có thể thi được trường đại học tốt một chút.
Tiểu loli cầm bút, rất không tò mò liếc qua Châu Trạch.
- Hay là chúng ta so thử xem đời trước trường đại học của ai cao hơn?
- Trước đây bà còn có thể trộm cả tài sản quốc gia, nếu không có trình độ học vấn cao, không có chỗ dựa, làm sao có thể thăng tiến nhanh như vậy?
- Chức vị không cao còn trộm cái rắm tài sản quốc gia.
- Anh đã từng nghe nói tới công nhân nhà ai bán của cải mặt tài sản quốc hữu lấy tiền mặt chưa?
- Được rồi, đời này cô không thi đậu Thanh Hoa, đến lúc đó tôi sẽ đánh đứt chân cô.
Tiểu loli giơ một "ngón giữa" khinh bỉ với Châu Trạch.
- Đúng rồi, ông chủ, ngày mai tôi phải đi học, phải về nhà một thời gian ngắn.
- Được, cô cũng nên thả cô bé ra, để cô bé ở cùng Vương Kha.
Tiểu loli đưa tay túm tóc của mình, rất khinh thường nói:
- Nói không chừng cha nhớ tôi cũng nên?
Châu Trạch đứng thẳng người, nghiêm trang nói với tiểu loli:
- Cô không nên càn rỡ.
Tiểu loli lại giơ ngón giữa lên với Châu Trạch.
Lên bậc thang, Châu Trạch đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy Bạch Oanh Oanh đang trải giường chiếu.
Bởi vì mình có bệnh thích sạch sẽ, trên cơ bản mỗi ngày đều phải thay khăn trải giường một lần, kể cả bao gối các thứ.
Đứng ở cửa nhìn Bạch Oanh Oanh đang trải ga giường.
Khóe miệng Châu Trạch theo bản năng hiện ra nụ cười mỉm.
- Ông chủ, gần đây người ta lại nhìn trúng một căn nhà, quản lý bên mua bán bất động sản nói có thể trả giá giúp tôi, còn nói người bán sợ thuế giảm khiến giá phòng giảm theo, nên phải vội vã bán trao tay.
- Chuyện của cô cô cứ tự tính toán rồi làm thôi.
Đối với chuyện này, Châu Trạch cũng không tiện nói thêm gì.
Anh cần thể diện.
- Ừm. Oanh Oanh cũng chuẩn bị tới nhìn xem, có lẽ giá phòng sẽ giảm xuống.
- Mặt trời thật chói chang, nóng quá.
- Ông chủ, hiện tại là buổi tối, không thể nào có mặt trời được.
- Ừm, cô cũng biết đó là chuyện không thể nào.
Châu Trạch nằm lên giường.
Bạch Oanh Oanh cởi áo khoác, mặc đồ ngủ cũng nằm vào theo, rất cẩn thận mà kéo chăn lên giúp Châu Trạch, còn vén góc chăn thật tốt.
- Oanh Oanh, cô còn tiền không? - Châu Trạch hỏi.
- Ông chủ, ông chủ cần tiền sao?
- Không phải, tôi lo lắng cô không còn tiền.
Dựa theo tiết tấu mua nhà của Oanh Oanh.
Hẳn là đã sớm bán gần hết vật bồi táng rồi nhỉ?
- Hôm trước người ta vừa đi bán một chiếc vòng ngọc, chuẩn bị đổi xe giúp ông chủ, tôi muốn đổi chiếc Cayenne cho ông chủ, ông chủ thấy có được không?
- Không cần, không cần.
- Ông chủ đừng khách khí với Oanh Oanh, hay là tôi mua chiếc đắt hơn? Nhất định phải đắt hơn xe của luật sư An.
- Không cần, có việc cứ lái xe của bọn họ đi là được.
- Nhưng Oanh Oanh không muốn nhìn thấy mỗi lần ông chủ muốn đi lại phải mượn chìa khóa xe, Oanh Oanh luôn cảm thấy ủy khuất cho ông chủ.
- Không, không cần mua xe, cô cũng biết mỗi lúc tôi lái xe thường xuyên gặp chuyện không may.
- Ừm? Không sao, nếu xảy ra va chạm thì lại sửa xe, nếu không thể sửa được nữa thì mua chiếc khác.
- Vấn đề là nếu xe của mình bị đụng sẽ rất đau lòng.
- Ừm?
- Xe của người khác có bị đâm hư cũng không đau lòng.
Oanh Oanh như có điều suy nghĩ gật đầu, sợ hãi than nói:
- Ông chủ, ông chủ nói rất hay, rất có đạo lý, đúng là như vậy thật, vẫn là ông chủ nghĩ xa, người ta không suy nghĩ nhiều như vậy.
- Còn có, cô không nên bán vật bồi táng nữa, cho dù có nhiều phòng tới mức nào, tôi cũng chỉ ở một căn, những vật bồi táng còn lại đều là thứ cô đã giữ hai trăm năm, giữ lại vài món làm vật kỷ niệm đi.
- Ông chủ, ông chủ thật tốt.
Châu Trạch cười cười.
- Chỉ có điều ông chủ cứ yên tâm đi, ông chủ, người ta còn có rất nhiều rất nhiều vật bồi táng.
- Còn rất nhiều? Không thể nào.
Đầu tiên là bán vật bồi táng thêm tiền cho mình mở phòng đọc sách, sau đó lại không ngừng mua nhà.
Còn có thể thừa lại bao nhiêu?
- Thật mà, ông chủ không cần lo lắng.
- Cô gạt tôi?
- Người ta sẽ không gạt ông chủ đâu.
- Tôi không tin, dưới quầy cũng không thiếu tiền âm phủ, lần sau nếu cần chi tiền cô cứ đốt ít tiền âm phủ là được.
- Không cần không cần, Oanh Oanh thực sự còn rất nhiều vật bồi táng, nhiều tới dùng không hết.
- Tiền âm phủ đều là tiền mồ hôi nước mắt ông chủ khổ cực làm việc kiếm được, đến lúc đốt còn có thể chống đỡ tai ách, sao Oanh Oanh có thể không biết xấu hổ mà tiêu xài.
- Cô đừng khách khí, hiện tại hẳn chúng ta đã tích góp được không ít tiền âm phủ, tôi cũng có thể tính là người có tiền.
- Không có chuyện gì đâu, ông chủ, người ta còn rất nhiều vật bồi táng, thật đấy.
- Vậy cô đặt chúng ở chỗ nào? - Châu Trạch hỏi: - Trong nhà không có chỗ giấu đồ, đoán chừng vật bồi táng của cô không còn bao nhiêu, nếu không sao có thể giấu được.
Oanh Oanh nghe vậy.
Lập tức xuống giường.
Đứng ở giường nhìn Châu Trạch.
- Làm sao vậy? - Châu Trạch hỏi.
- Không phải ông chủ muốn biết Oanh Oanh còn bao nhiêu vật bồi táng sao?
- Ừm?
- Ông chủ, ông chủ xuống giường trước đã.
Châu Trạch xuống giường: - Cô định dẫn tôi đi đâu xem?
Oanh Oanh đi lên trước, trực tiếp lật nệm ra.
Lúc này, hai mắt Châu Trạch trừng lớn.
Chỉ thấy vốn là gầm giường trống không.
Cũng chính là phía dưới giường lớn.
Vậy mà chất đầy ngọc như ý, phỉ thuý như cải trắng, phật châu, tranh chữ, đồ trang sức.
Tràn đầy.
Nhét tới không thể nhét đầy hơn.
Quả thực là sáng mù mắt chó của Châu Trạch.
Thậm chí còn khiến ông chủ Châu cảm thấy khó thở.
Đời trước Bạch phu nhân đã cướp sạch quốc khố sao?
Lưu lại nhiều di sản như vậy?
- Ông chủ, ngay từ đầu cho dù ông chủ có ôm người ta, ông chủ cũng không thể ngủ ngon được, rất dễ bị giật mình tỉnh giấc.
- Từ sau khi người ta cất hết vật bồi táng xuống gầm giường.
- Quả nhiên ông chủ đã ngủ ngon hơn hẳn.
- Oanh Oanh thông minh lắm đúng không?
- ... ... - Châu Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận