Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1468: Ánh mắt của Đế Thính liếc tới! (1)

Biểu cảm của chị gái chạy xe điện có chút lúng túng, mời vừa rồi bản thân còn bảo người ta đi cầu nguyện, chuyện này nếu như đụng phải người có tính khí nóng nảy, đừng nói tới chuyện để chị ta giải thích và xin lỗi, ra tay động thủ với chị ta cũng là chuyện có khả năng.
Về phần bồi thường thì không thể nào bồi thường được rồi.
Đại tỷ lập tức vặn tay ga.
Xe chạy bằng bình điện nổ máy với cảm giác của một chiếc xe gắn máy.
Tút tút tút…
Trực tiếp rời đi!
Ngược lại thì ông chủ Châu không cảm thấy có vấn đề gì, anh không phải loại người thích bắt lấy mọi dấu hiệu đều phân tích thành quỷ dị khó lường, loại cuộc sống đó, thật sự rất mệt mỏi.
Cũng tỷ như hiện tại, trong ví tiền ông chủ Châu, vẫn luôn kẹp tấm ảnh bản gốc thiên cổ tình ở trên núi đao với Oanh Oanh mà anh đã giấu khi còn ở Lệ Giang lúc trước.
Khi đó bầu trời xanh như vậy, khi đó Oanh Oanh xinh đẹp như thế.
Cũng không phải là không có chuyện xấu gì xảy ra sao?
Người yếu mới tin tưởng những sợi chỉ rối rắm hư vô không có thực này, kẻ mạnh đều thích khoái đao trảm loạn ma.
Ông chủ Châu – người có lòng công đức với xã hội – nhặt lấy hài cốt của chiếc đèn Khổng Minh đã cháy gần như hết sạch đang nằm ở trên đất, sau khi xác nhận là lửa đã tắt hẳn rồi, lại ném vào trong thùng rác.
Lấy ra khăn ướt cẩn thận lau chùi ngón tay của mình.
Sắc trời không còn sớm.
Về nhà thôi.
...
Bất luận bên ngoài mưa gió bao nhiêu.
Mặc kệ các người ở bên ngoài là sóng to gió lớn, hay là đất cằn ngàn dặm.
Tiệm sách, vẫn luôn có thể quật cường cất giữ lấy phần vững chắc của bản thân, giống tảng đá ngoan cường trong sóng gió, bất di bất dịch.
Sáng sớm.
Lão đạo vừa ngáp dài vừa mở cửa ra.
Tiểu Hầu Tử ở bên cạnh ông ta, cùng nhau đánh một bộ quyền ở một vị trí hơi trống trải phía trước quầy bar dưới lầu một.
Lão đạo cũng có biết một chút công phu quyền cước, thông thường, hai ba người trẻ tuổi thông thường cũng không tiếp cận đến người ông ta được.
Nhưng ông ta học rất pha tạp, phía đông học một chút, phía tây cũng học một chút, chưa nói tới sư môn gì đó, cũng không cần nói tới chuyện thể chế gì đó, thế nhưng mấy chục năm qua, bản thân ông ta vẫn luôn luyện lung tung như vậy, ngược lại cũng tìm tòi ra được một ít con đường thích hợp với mình.
Tiểu Hầu Tử cùng luyện theo sau, phần lớn động tác cùng chiêu thức nó đều nhớ cả, luyện đến hiển hiển sinh phong, cẩn thận nghe một chút, có lẽ còn có thể nghe được rung động kiềm nén truyền đến từ bên trong cơ thể.
Một năm qua, lượng cơm của tiểu Hầu Tử tăng lên rõ ràng, mặc dù trên phương diện kích thước thì không có thay đổi gì, nhưng lông trở nên bóng mượt hơn, đồng thời cường độ xương cốt đã đạt đến một trình độ kinh người rồi.
Hứa Thanh Lãng cũng rời giường, muốn để cho Châu Trạch mỗi ngày có thể ngủ thêm được một lát nữa, cho nên mấy ngày nay đều là cậu ta làm điểm tâm, không phân biệt ngày chẵn hay lẻ nữa.
Lão đạo ra nhiều mồ hôi, đơn giản vọt vào tắm, thay quần áo luyện công thành đạo bào, sau đó cầm lấy cây chổi đi tới đoạn đường đi bộ ở trước cửa tiệm sách bắt đầu quét sân.
Hiện tại Thông Thành có đạt được danh hiệu thành phố vệ sinh văn minh hay không thì lão đạo không biết được, thật ra thì cái danh hiệu này đối với những người dân lao động thông thường mà nói, cũng không có ảnh hưởng gì.
Coi như là những du khách ở vùng khác, cũng sẽ không bởi vì “Ồ wow, nơi này là thành phố vệ sinh văn minh đó nha, rất lợi hại nha", sau đó lại điên cuồng đổ về nơi này du lịch.
Nhưng có một vài thói quen, một khi đã dưỡng thành, sẽ thực sự rất khó thay đổi được.
Nhân viên vệ sinh đoạn đường đi bộ ở đối diện, là một bác gái, sau khi nhìn thấy lão đạo, còn quen thuộc mà lên tiếng chào hỏi, hai người còn trò chuyện cách đoạn đường đi bộ hiện tại còn tương đối vắng vẻ lạnh lẽo.
Phương ngữ của vùng Thông Thành rất dễ dàng khiến mọi người cao giọng, kéo dài tiếng ra, bác gái lại càng gân giọng lên, giống như là muốn đánh thức toàn bộ thành phố còn đang nửa tỉnh nửa mê này vậy.
Nếu như thay đổi đoạn đường danh cho người đi bộ ở trước mặt thành một vùng sông sông núi núi, đại khái Lưu Tam Tỷ*, cũng chỉ như vậy thôi đi.
(*nhân vật trong văn học dân gian của dân tộc Choang Quảng Tây ở phía nam khu vực tự trị Choang – TQ, hình tượng của cô là một cô gái 17t xinh đẹp và hát dân ca rất hay ở vùng sông nước Ly Giang, sau này bởi vì bị chia cắt tình yêu mà tự tử ở sông Ly Giang, hằng năm vào ngày 3/3 người dân địa phương vẫn tổ chức cuộc thi hát dân ca để khóc thương cho cô)
Một chiếc xe cảnh sát dừng lại, lão Trương ngồi ở trong xe dùng sức xoa nắn gương mặt đã có chút tiều tụy của mình, chép chép miệng, đẩy mở của xe, xuống xe.
Tối hôm qua anh ấy tham gia buổi tụ tập, sau đó trở về căn nhà thuê của mình để nghỉ ngơi, ai biết được lúc nửa đêm bỗng nhiên có vụ án, không phải là vụ án nghiêm trọng gì đó.
Không biết tên nào bỗng nhiên phát bệnh thần kinh, đêm hôm khuya khoắt lại dùng cái loại túi nylon đựng nước tiểu để đi đập người ở trong hẻm nhỏ.
Một đêm có bảy tám người bị đập trúng, sau đó toàn thân đầy mùi hôi thối.
Có một phụ nữ có thai vì vậy mà nôn ói đầy đất, gần như động thai khí, đưa đến bệnh viện ngay trong đêm, may mắn là cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì.
Lão Trương lập tức mang theo nhân viên cảnh sát cấp dưới của mình lấy cái ngõ hẻm kia làm tâm điểm, suốt cả đêm truy bắt tên thần kinh kia, nhưng ai biết được cái tên bệnh thần kinh kia đã chạy đi đâu, có lẽ là đã đùa giỡn đủ nên về nhà ngủ, cuối cùng dẫn đến việc nguyên đội cảnh sát đều không điều tra ra được manh mối gì.
Đẩy mở cửa tiệm sách, Hứa Thanh Lãng vừa bưng một nồi cháo lên.
- Ồ, thật là trùng hợp.
Hứa Thanh Lãng làm không nghe thấy lời này, xoay người đi vào trong phòng bếp lấy dưa muối.
Lão Trương cũng không khách khí, tự mình múc một chén cháo thịt nạc, tự nhiên ăn.
Anh ấy vào lúc này, vừa đói vừa mệt, cần bổ sung những thứ này vào bụng khẩn cấp.
Một chén cháo xuống bụng, lúc lão Trương đứng dậy múc chén thứ hai, đúng lúc Châu Trạch từ trên cầu thang đi xuống.
- Ông chủ, sớm.
- Ừm, anh sớm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận