Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 980: Tổ tông! (1)

Lão Trương nhìn về phía luật sư An, luật sư An cười cười, nói:
- Cũng đã đến nước này rồi, sao có thể giữ ông ta lại được, cũng đừng đưa về tiệm sách, tôi mang ông ta đến thành phố bên cạnh, để cho lão Hứa tới, đồng thời bố trí một trận pháp, phải xử lý như thế nào thì sắp xếp như vậy đi, cố gắng hết sức kết thúc mà không để lại chút phiền phức nào.
- Ngược lại trong tiệm sách có tình huống đặc biệt của ông chủ kiềm chế, chỉ cần chúng ta không quá bất cẩn, sau này coi như âm ty muốn tra xét, cũng không tra ra được chuyện gì.
- Quan trọng nhất là...
Luật sư An khom lưng.
Đưa tay vỗ lên mặt ông lão mũi đỏ một cái.
Nói:
- Quan hệ của vị lão ca này ở âm ty, thế nhưng rất tệ nhé, nếu ông ta thật sự biến mất không giải thích được giống như đã nói, chỉ có người vui mừng thôi, nhiều lắm là dựa theo trình tự bình thường đi xem một chút mà thôi.
- Không có thông báo chính thức của cao tầng, ai sẽ phí tâm tư đi điều tra chuyện này?
Ngược lại ông chủ nhà mình có tấm bảng hiệu có tính áp chế đặc thù kia, ánh mắt của âm ty sẽ không tự chủ được lướt qua nơi này, thêm vào đó chúng ta lại cẩn thận một chút, giết một thanh kẹo cao su nhỏ ké, vấn đề thật đúng là không lớn.
An Bất Khởi, người đã sớm lăn lộn quan trường âm ty từ đầu, là người hiểu rõ tính tình của đám người quan liêu kia nhất.
Ông lão mũi đỏ nghe toàn bộ đối thoại của bọn họ, trên mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc, không phải là ông ta kinh ngạc với kết cục của mình, mà là kinh ngạc với loại thái độ thờ ơ của đám người này lúc xử lý tuần sứ chính quy của âm ty!
Tôi là tuần sứ đấy!
Không phải là thịt ba chỉ mà dì Trương của các người mua từ chợ thức ăn về vào lúc sáng sớm đâu!
Ông lão mũi đỏ đột nhiên cảm giác có chút hoang đường, dưới ánh mắt âm ty, lại còn ẩn giấu một bóng râm như vậy, mới vừa rồi bản thân lại còn đuổi theo sư tử tới nơi này!
Nhất định chính là nhặt hạt vừng lại mất dưa hấu.
Nơi cần phải thanh trừng thực sự.
Chính là chỗ này nha!
Đám người này.
Vô pháp vô thiên, vô pháp vô thiên nha!
Lão Trương nghe thấy dự định của luật sư An, cúi người xuống, ngồi chồm hổm xuống trước mặt ông lão mũi đỏ, nhìn ông lão mũi đỏ.
Nhìn một chút.
Lão Trương lại lắc đầu.
Đứng lên.
Xe của lão An không thể dùng được, bị đập hỏng rồi, cũng may rất nhanh Hứa Thanh Lãng đã lái xe của mình tới, lần này thực sự bỏ lỡ cả chuyến rồi.
- Kết thúc hết rồi?
Hứa Thanh Lãng hỏi, mới vừa rồi cậu ta còn đang suy nghĩ đến chỗ nào mua chim bồ câu cùng với mười tám cách nấu chim bồ câu đã được học.
Không nghĩ tới bản thân lên đường trước lại bị luật sư An tới nơi trước, chờ tới khi bản thân mày mò tìm đường tới được, mọi chuyện đều đã được giải quyết.
Hứa Thanh Lãng không thấy ông lão đã bị đánh bẹp ở nơi đó, mà nhìn con sư tử ở trên đất trước, đưa tay sờ một cái, con sư tử này được nuôi nhiều năm rồi, còn bị hư hại nghiêm trọng, nhưng cho dù là như vậy, vẫn có một cỗ hơi thở đau buồn mênh mông tràn ngập.
- Đây là pháp khí nha, bị người ta cố ý tế luyện, vốn là linh vật kế thừa ý chí, có tính tình của mình, lại được người ta điêu khắc và lấy trận pháp gia trì.
- Chậc chậc.
- Đồ chơi này, thật sự chính là xảo đoạt thiên công* đấy, thứ tốt, đồ cực tốt.
(Xảo đoạt thiên công: thành ngữ chỉ sự tinh xảo của con người vượt ra khỏi tạo hóa, mô ta tay nghề vô cùng tinh xảo)
Hiếm thấy Hứa Thanh Lãng không kiềm chế được đến như vậy, hơn nữa cũng không biết có phải là vì cậu ta đã sớm có hơn hai mươi mấy gian phòng thượng hạng hay không, đối với rất nhiều chuyện, cậu ta đều nhìn đến càng ngày càng thờ ơ rồi, nhất là vào trận chiến với sự phụ của cậu ta lúc trước, sau khi xử lý xong, bây giờ cậu ta còn có rất nhiều tâm tư một lòng si mê muốn vùi đầu vào nghiên cứu trận pháp.
- Lão Hứa, đến đây, cho thêm một phong ấn!
Luật sư An vẫy vẫy tay với Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng đi tới, khom lưng, nhìn ông lão mũi đỏ đang nằm ở dưới.
Cũng không hỏi người ta bị làm sao, nhưng nếu đã bị người trong tiệm sách chế trụ, tiếp theo muốn làm thế nào thì cứ như vậy đi.
Hứa Thanh Lãng lấy ra vài lá bùa, bắt đầu chuẩn bị phong ấn, đồng thời hỏi:
- Là hoàn toàn vào chỗ chết hay chẳng qua là chỉ trói buộc một chút?
Chuyện này giống như bỏ thuốc vậy.
Có vài loại thuốc làm người ta choáng váng một chút thì cũng đã không còn chuyện gì nữa, nhiều lắm là buồn nôn mấy ngày, nhưng có vài loại thuốc, sau khi tỉnh lại, đầu óc không dễ sử dụng nữa rồi.
Phong ấn cũng tương tự như vậy, một vài phong ấn bá đạo một chút, sẽ tạo thành một vài thương tổn khó có thể tưởng tượng được đối với linh hồn, nhưng hiệu quả lại tốt hơn, không dễ dàng xuất hiện chuyện bị trốn thoát một cách ngoài ý muốn.
- Hoàn toàn vào chỗ chết chứ sao.
Luật sư An lơ đễnh, cũng đã đến lúc này, cũng không nói đến chuyện ưu đãi tù binh gì đó.
Chỉ muốn, sau khi làm xong chuyện lần này, trở về được đốt thêm chút tiền vàng bạc, nếu không để hình tượng nhân vật phản diện này kéo dài quá lâu, vạn nhất thật sự nhiễm phải vận xui của nhân vật phản diện thì ai chịu trách nhiệm đây?
Hứa Thanh Lãng gật đầu một cái, tỏ ý mình đã hiểu rồi, bắt đầu vẽ bùa lần nữa.
- An Bất Khởi, anh được lắm, anh lợi hại lắm, ngược lại tôi thật sự muốn xem thử một chút, anh còn có thể nhảy nhót được mấy ngày nữa!
- Ồ, không nhọc ngài trông đợi tôi đấy à, bây giờ sống đến rất thoải mái nha, ha ha, chờ sau này, sẽ thoải mái đến mức sắp lên trời, đáng tiếc, ông lại không có cơ hội nhìn thấy.
- Nói thật, nếu không phải tính khí của ông vẫn luôn quá thúi, một mực ở đó giả vờ thanh cao, làm một vị thần cô đơn, ngược lại không phải là tôi không thể châm chước cho ông một chút, nhưng xin lỗi, ở chỗ này của ông, ta thật sự không đánh cuộc được.
- Lần này, chỉ có thể coi là ông xui xẻo, chúng ta cũng không phân đúng sai rồi.
- Về phần nói sau này tôi có xui xẻo hay không, ha ha, tôi cũng không tin lão tiểu tử ông nhìn không ra, rốt cuộc âm ty cũng chỉ còn mấy ngày nữa để nhảy nhót mà thôi, mấy ngày mà thôi, sắp phải đổi rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận