Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 805: Là tôi! (2)

Châu Trạch vốn định sắp xếp cho luật sư An và bé trai mỗi người ở cạnh một bệnh nhân, nhưng nhìn luật sư An tội nghiệp nắm tay bé trai mọi cách không muốn buông.
Châu Trạch ngẫm lại thôi.
Một đêm không xảy ra chuyện gì.
Mọi người cuối cùng ngủ ngon giấc.
Đợi đến ngày hôm sau tỉnh lại.
Châu Trạch giơ tay đẩy cửa sổ trong phòng ra.
Một luồng không khí mới mẻ đập vào mặt.
Khiến cho người ta sảng khoái tinh thần.
Đều do hoàn cảnh Đô Giang Yển quá tốt, núi bao bọc bốn phía, phong cảnh xinh đẹp, cũng không ồn ào náo động như Dong Thành, là một nơi thật nên ở.
Không đi khách sạn ăn điểm tâm, Oanh Oanh cố ý ra cửa mua không ít sữa đậu nành bánh quẩy bánh bao mang vào trong phòng, những người còn lại cũng tụ tập tới, xem như mở một buổi hội ý.
Trước đó cô bé ngăm đen cạn kiệt thể lực, sau một giấc đã khôi phục không ít, khi ăn khẩu vị cũng rất tốt.
Hứa Thanh Lãng còn chút tiều tụy bệnh trạng, sắc mặt trắng hơn trước, đang chậm rãi dùng ngón tay bắt đầu xé quẩy, đút từng miếng một vào trong miệng.
Ánh mắt của anh thỉnh thoảng dừng lại trên người hoa hồ điêu ở trên bả vai Châu Trạch.
Có thể nói.
Sở dĩ lão Hứa chật vật như hiện giờ, phần lớn nợ nần đều phải tính trên người con hoa hồ điêu này.
Nhưng hiện giờ hoa hồ điêu đã bị Châu Trạch thu phục rồi, Hứa Thanh Lãng cũng không thể nhàm chán đến lôi nợ cũ gì ra.
Châu Trạch lại thử đút chút gì đó cho hoa hồ điêu, nhưng nó vẫn tỏ thái độ không hề phối hợp.
Nếu không phải Châu Trạch biết rõ bao sợ này không hề có dũng khí tuyệt thực tự sát, khả năng thật sự cho rằng nó đang trung trinh bất khuất phản kháng.
Ăn xong bữa sáng.
Hứa Thanh Lãng và cô bé ngăm đen tiếp tục nghỉ ngơi trong khách sạn, Châu Trạch và luật sư An chia ra mang theo Oanh Oanh và bé trai ra khỏi khách sạn.
Ngồi xe từ Đô Giang Yển đến nội thành Dong Thành cũng nửa giờ, thật sự không tính là xa, mọi người hẹn nhau chiều tối gặp lại.
Luật sư An và bé trai bắt xe đi trước rồi.
Châu Trạch lại không vội vã rời đi, mà đi dạo trên đường Đô Giang Yển với Oanh Oanh.
- Ông chủ, không phải chúng ta muốn tìm người sao?
Oanh Oanh không hiểu hỏi.
- Ừm, tìm người.
Châu Trạch gật gật đầu, không giải thích gì nữa.
Một đường đi dạo, đã đi suốt buổi sáng, Châu Trạch không hề dừng lại, thật sự còn chuyên nghiệp hơn du khách.
Ăn cơm trưa, Châu Trạch dừng bước trước cửa quán lẩu nhỏ, nhìn tấm biển, trên đó viết “Lẩu lão Dong Thành”, cười cười, rồi đi vào.
Oanh Oanh tự nhiên đi theo ông chủ, hai người ngồi vào chỗ rồi lập tức có phục vụ đưa thực đơn lên, Châu Trạch cầm bút vẽ ra.
A, trên ngón tay đeo bao tay đen, không đến mức trực tiếp lấy xương trắng ra dọa người.
Về phần một cánh tay bị thiếu khác, hiện giờ Châu Trạch không có hứng thú chơi tay giả hay plastic đến chống đỡ.
Gọi đồ ăn xong.
Châu Trạch vừa uống nước trà vừa chờ lẩu lên.
- Ông chủ, chúng ta như vậy thật sự được chứ?
Luật sư An và bé trai đi Dong Thành điều tra, mình và ông chủ lại ở đây vui chơi giải trí, giống như thật sự không có lề lối gì.
- Không có chuyện gì, cô cũng ăn một chút, khó ra ngoài một chuyến.
Bình thường Oanh Oanh không cần ăn cái gì, cô chỉ cần ngủ với Châu Trạch là có thể “Ăn” no, nhưng không phải không thể ăn.
Tuy cửa tiệm nhỏ, nhưng mùi lẩu không tệ, nguyên liệu nấu ăn cũng rất sạch sẽ, một bữa cơm này, Châu Trạch ăn tương đối vừa lòng.
Sau khi ăn xong, Châu Trạch giơ tay vẫy vẫy.
Người phục vụ đã đi đến, hỏi:
- Tiên sinh, thanh toán sao?
- Gọi chủ tiệm của cậu ra đây, tôi muốn gặp một lần.
- Được, xin chờ.
Rất nhanh.
Chủ tiệm đi ra.
Một người phụ nữ trung niên dáng người rất cao, mặc tạp dề, chắc trước đó đang bận rộn trong phòng bếp.
- Tiên sinh, đồ ăn như thế nào, ngài cảm thấy có chỗ nào cần phải cải tiến không?
Bà chủ đi đến bên người Châu Trạch thân thiết hỏi.
- Muốn tìm cô uống tách trà.
Bà chủ biến sắc.
Sắc mặt của mấy phục vụ ở bên cạnh cũng thật khó coi.
Đều nghĩ rằng có tên côn đồ đến cửa.
Mở cửa làm ăn buôn bán, ai mà chưa từng gặp chuyện như này?
- Thật có lỗi, tôi đang bận, không tiện đâu.
Bà chủ không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lại.
Châu Trạch duỗi tay vào trong quần áo.
Một khắc này.
Anh đột nhiên cảm thấy tiền âm phủ của bản thân giống như cha của cẩm y vệ.
Móc một tấm lệnh bài ra.
Đặt lên trên bàn cơm
Lại hỏi:
- Tiện rồi chứ?
... ...
- Bộ đầu đại nhân, mời uống trà, đây là trà mới tới.
Châu Trạch nhận lấy tách trà, khẽ gật đầu, trong hàm súc mang theo thận trọng.
Lúc trước tấn chức bộ đầu ở Vân Nam, nhưng ở trên người Mộc Thừa Ân, Châu Trạch không hề cảm nhận được một chút cảm giác làm quan, ở đây lại tìm được cảm giác kích thích cấp dưới một mực cung kính cấp trên.
- Bộ đầu đại nhân, ngài tới nơi này có việc gì?
Bà chủ nghe ra khẩu âm, Châu Trạch không phải là người địa phương, đối với quỷ sai mà nói, thân thể sẽ phát sinh biến hóa, nhưng phương diện khẩu âm lại rất khó thay đổi, cũng lười thay đổi.
Dù sao hoàn dương làm quỷ sai, tuy rằng coi như công việc ngầm, nhưng không nghiêm trọng đến giống như gián điệp trong phim.
Giống như Châu Trạch mở hiệu sách ở đường nam, còn vị này lại mở quán lẩu ở Đô Giang Yển.
Tất cả mọi người thật giàu hơi thở cuộc sống.
Khác biệt duy nhất là.
Hiệu sách của Châu Trạch hoạt động lỗ vốn.
Còn vị này.
Thoạt nhìn làm ăn rất tốt.
- Đến du lịch.
Châu Trạch nói thật tùy ý.
- Ừm.
Bà chủ lên tiếng, trong lòng rõ ràng đối phương không muốn nói.
- A, đúng rồi, cô là người địa phương đi? Bao tuổi?
- Ba mươi thêm năm, ba mươi lăm.
Ba mươi là dương thọ đời trước, năm là thời gian làm quỷ sai.
Châu Trạch tính sơ trong lòng, khi đó cô ta chừng mười mấy tuổi, nhưng vẫn còn ôm tâm tư may mắn, hỏi:
- Cô biết về sự kiện cương thi cuối thế kỷ trước được bao nhiêu?
Nghe vấn đề như thế.
Bà chủ hơi sửng sốt.
Cô ta thế mà lại biết?
Điều này khiến Châu Trạch hơi ngoài ý muốn.
- Biết, biết một ít.
- Tôi nghĩ không phải lời đồn vu vơ, thần thần quỷ quỷ.
Phiên bản trên mạng nhiều lắm, mọi người cùng tiếp thu ý kiến quần chúng, giống như truyện xưa viết quỷ.
Bản thân ông chủ Châu cũng là một quỷ, còn nhàm chán đến đi nghe chuyện xưa về quỷ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận