Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1576: Vực thẳm đưa mắt nhìn* (1)

(*một câu nói thông dụng trên mạng ở TQ: “Khi bạn đưa mắt nhìn chăm chú vào vực thẳm, thì vực thẳm cũng đang chăm chú nhìn lại bạn” – tựa đề tác phẩm kinh điển của nhà triết học người Đức Friedrich Nietzsche)
- Chậc...
Ông chủ Châu không đưa ra bất kì đánh giá gì.
Anh không muốn lần trò chuyện thật vất vả mới bắt đầu được này, cuối cùng lại dùng một câu “Chó… trông… cửa…” mà kết thúc chóng vánh đâu.
Nếu không phải thì thật sự uổng phí cho phong cảnh tuyệt diệu nơi này, phong sông thoải mái ở nơi này.
Cùng với tiền xăng đã tiêu tốn do một đường từ tiệm sách lái xe tới đây nữa đấy.
- Anh có biết, thanh kiếm trong mộng kia của anh, là kiếm gì không?
Ồ.
Không lắp bắp sao?
Cho nên, đây là vừa mới khai phá ra được kiểu nói chuyện phiếm mới?
Đoán chừng không nhất định phải ở trên mặt sông.
Trong bồn tắm ở trong phòng tắm chắc cũng có thể làm được đi.
Nhưng nghĩ đến chuyện bản thân nằm ở trong bồn tắm.
Bên người lại là Thiết hàm hàm đang nằm.
Tê…
Ông chủ Châu bỗng nhiên cảm thấy toàn thân cao thấp khắp người mình đều bắt đầu nổi da gà.
- Kiếm? Hiên Viên kiếm sao?
- Thật bất ngờ, anh đoán đúng rồi đấy.
- Cám ơn khen ngợi, danh kiếm mà tôi biết cũng chỉ có mấy cái tên đó mà thôi.
- Đó là kiếm của Hoàng Đế.
- Ừ, cho nên, Hoàng Đế như vậy là muốn đưa Hiên Viên kiếm cho tôi sao?
Châu Trạch mở to mắt.
Nhìn trời.
Phảng phất như thể một khắc sau sẽ có một thanh Bảo kiếm tuyệt thế.
Rơi xuống từ giữa không trung.
Rơi vào trong tay của mình.
Mà sau đó mặt sông gợn sóng.
Đông hải sóng tràn.
Những tình tiết đầy nhiệt huyết như vậy, trong phim điện ảnh thật sự là nhiều không kể xiết.
- A.
Doanh câu cười khẽ một tiếng.
Hiển nhiên, đây là một loại bác bỏ.
Bởi vì từ bên trong tiếng cười kia, Châu Trạch nghe ra được một tia châm chọc sâu sắc.
Nhưng ông chủ Châu vẫn cảm thấy có thể có bánh từ trên trời rơi xuống, mặc dù đời trước đã chết trong đau đớn, nhưng đời này, dù sao cũng một đường chơi hack.
Trước là cảm ứng được Doanh câu ở sâu trong linh hồn của mình, sau đó thì chính là Thái Sơn tự đưa tới cửa.
Người khác còn đang cực khổ đánh liều thăng cấp, bản thân anh đã có thể nằm ở đó ăn nó chờ chết từ lâu rồi, thỉnh thoảng còn có thể chạy tới địa ngục du xuân chơi tiết thanh minh, nhân tiện thu thêm đầu của mấy Diêm Vương về làm đồ chơi.
Cho nên.
Cho dù trên trời có rơi xuống một Lâm muội…
Không đúng.
Là trên trời có rơi xuống một thanh Hiên Viên kiếm.
Thì có gì phải ngạc nhiên chứ?
Lúc trước, vào lần đầu gặp gỡ Câu Tân, đối phương cũng đã tự nhận bản thân là Thiên Mệnh Chi Tử.
Nhưng ông chủ Châu tự so sánh bản thân với Câu Tân.
Có so sánh thế nào thì cũng đều cảm thấy Câu Tân là em trai mà thôi.
- Tôi nghĩ lầm rồi sao? - Châu Trạch hỏi.
- Là anh nghĩ thật đẹp.
- Bởi vì tôi vẫn cảm thấy, cuộc sống những mặt vô cùng tốt đẹp trong cuộc sống vẫn tương đối nhiều hơn.
- Bao kiếm gõ vào trong trái tim anh, anh nghĩ tới điều gì?
- Sao? - Châu Trạch sửng sốt một chút, tiếp tục nói:
- Thiết hàm hàm, tôi thực sự hoài nghi có phải là anh đã bắt đầu tin Phật rồi hay không đấy.
- Anh có biết không, mấy hòa thượng giúp đoán xăm và giải mộng ở trong chùa miếu đều thích dùng loại phương thức này để nói chuyện, sau đó dễ gạt tiền nhang đèn hơn đấy.
- Vỏ kiếm đang gõ cửa, có nghĩ là người gõ cửa kia, trong tay người đó, đang cầm thanh kiếm đã ra khỏi vỏ.
Một đoạn đối thoại rất bình thường.
Mặc dù phong cách của một bản thân được tạo nên bằng nước đang nằm ở bên cạnh mình khiến cho anh có chút đột ngột.
Nhưng ngay lúc Doanh câu vừa dứt lời.
Trong lòng Châu Trạch bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người.
Đến nơi này một thời gian.
Cho dù là Địa Tàng Vương Bồ Tát, đúng là có thể khiến cho Châu Trạch cảm thấy kiêng kỵ, nhưng nếu nói là sợ hãi bao nhiêu, vậy thì không đến mức đó.
Dù sao nông phu tam quyền cũng không phải là đánh vô ích.
Nhưng dựa theo cách nói của Doanh câu.
Có người cầm theo Hiên Viên kiếm muốn giết anh rồi, mà người đó là ai, không cần nói cũng biết…
Áp lực này.
Thật lớn nha.
- Tôi nói này, anh và cấp trên lúc trước của anh, quan hệ kém như vậy sao?
Sau khi hỏi ra vấn đề này.
Tự bản thân Châu Trạch đã lắc đầu một cái trước.
Tiếp tục nói:
- Được rồi, coi như là tôi chưa hỏi đi.
Với tính khí của Doanh câu, có thể có quan hệ tốt với cấp trên, đây mới là chuyện lạ trong thiên hạ đó.
May Doanh câu không bảo thủ, nên phản thì lập tức trực tiếp phản, nếu không, đoán chừng kết quả cũng sẽ không khác gì công cẩu* của các thời đại mà Hàn Tín** được xem là đại diện tiêu biểu đi.
(công cẩu: một hình ảnh ẩn dụ cho những những người giết giặc lập công; *1 vị tướng bách chiến bách thắng, Hoài m Hầu thời Hán Cao Tổ Lưu Bang)
- Tôi, sẽ không thần phục với bất kì kẻ nào.
- Sao bỗng nhiên lại bắt đầu hô hào khẩu hiệu vậy? Nghe giống như là Thú Nhân sẽ không bao giờ làm nô bộc vậy.
- Anh ta, là một người rất vĩ đại.
Từ “anh ta” này, chắc chắn là để chỉ Hoàng Đế.
Tuy nói cuối cùng Doanh câu cũng phản lại Hoàng Đế, xưng vương xưng bá ở địa ngục, cho dù là những tướng lĩnh thủ hạ khác của Hoàng Đế đuổi giết tàn dư của Cửu Lê xuống đến địa ngục, cũng bị Doanh câu trực tiếp quát một tiếng “Cút” mà rút lui.
Nhưng ở trong lòng Doanh câu.
Cho dù là thời điểm thiên biến năm đó.
Đôi bàn tay kia từ trên trời giáng xuống.
Anh ấy cũng vẫn đứng ở nơi đó, chặt đứt mười ngón tay của nó.
Một Doanh câu như vậy, bỏ đi đủ loại nhân tố liên quan đến thành kiến và kiêu ngạo khác.
Đánh giá đối với Hoàng Đế.
Vẫn là vĩ đại.
Đương nhiên, là một người đã được hưởng chín năm giáo dục bắt buộc, tự nhiên ông chủ Châu không cần người phổ cập khoa học cho anh về chuyện rốt cuộc Hoàng Đế vĩ đại đến như thế nào.
Dù sao, chúng ta cũng đều là con cháu Viêm Hoàng*.
(*là tên của một nhóm dân tộc của Trung Quốc cổ đại sinh sống ở khu lưu vực sông Hoàng Hà. Viêm Hoàng là người đã thành lập ra dân tộc Trung Quốc và là người khởi xướng văn hóa Trung Quốc.)
Nhưng nếu như Hoàng Đế còn ở đó…
Đột nhiên.
Cảm thấy đồ thật đáng tiếc nha.
- Trận chiến vào thời Thượng cổ khi ấy, nhìn như là cuộc chiến của Hoàng Đế cùng với Xi Vưu, là chiến tranh giữa hai nền văn minh chiến, là cuộc tranh đoạt vị trí đứng đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận