Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1699: Ăn! (1)

Trương lão đầu nghe được lời này, giận đến không kềm được.
- Làm gì chứ, liên quan gì tới tôi, bạn của anh ấy cũng không phải là bạn của tôi, cũng không phải là tôi sắp xếp người đó tới, cháu trai nhà ông còn trò chuyện với người ta rất vui vẻ đấy.
- An Bất Khởi, tôi không tin là anh không biết rốt cuộc hiện tại có chuyện gì đang xảy ra trên bầu trời Tam Á!
- Bồ Tát, Phủ Quân, cộng thêm chủ nhân của U Minh Chi Hải, rõ ràng là đã đánh nhau!
- Dạo này, mặc dù nhìn như sóng êm gió lặng, nhưng anh và tôi đều biết, đây chỉ là sự yên lặng trước cơn bão!
- Thần tiên đánh nhau, những nhân vật nhỏ tiểu lâu la như chúng ta đây, chỉ có quyền co rúc ở trong một góc run rẩy mà cầu nguyện đừng ảnh hưởng đến mình, anh vậy mà lại dám thả cháu trai nhà tôi đi nhông ở bên ngoài!
- Tôi biết ý nghĩ của anh là gì, ha ha, anh vẫn còn chưa buông tha kế hoạch đêm hôm đó anh đã nói đúng không?
Lời, nếu đã nói ra, luật sư An cũng lười lại phải giả vờ làm gì nữa, cười một tiếng, nói:
- Được rồi, cũng đừng nói là kế hoạch tôi đã sắp xếp nữa, nói không chừng có người cao hơn, đã sớm sắp xếp kế hoạch này rồi đấy.
- Tôi là người thế nào chứ, chưa nói tới thông minh, nếu như tôi thật sự thông minh, năm đó sớm đã trực tiếp làm phán quan rồi, cũng chỉ dựa vào việc xấu bụng mà giúp mấy nhân vật lớn làm một chút việc bẩn kiếm miếng cơm ăn mà thôi.
- Nhưng người có thể ngồi phía trên, có ai là kẻ ngốc nghếch chứ?
- Biện pháp tôi có thể nghĩ ra được, bọn họ lại không nghĩ ra được, ông có tin không?
- Anh có ý gì?
- Tôi chính là có ý này! Lão tử chỉ nói ra kế hoạch này mà thôi, nhưng lão tử lại không thực sự thực hiện, tôi cũng không hạ lệnh cho phía bên tiệm sách!
- Tôi cứ vậy mà nói cho ông biết, nếu như cháu trai của ông xảy ra chuyện, không có nửa xu quan hệ nào với lão tử, kế hoạch này cũng không phải là lão tử nói với mấy người ông chủ, bắt đầu từ lúc đó, lão tử cũng đã không liên lạc được với ông chủ rồi!
- Tôi biết là ông tức giận, ông đấy, chính là một con gà mẹ, nhưng ông có thể có tiền đồ một chút hay không?
- Hơn nữa, không nói hiện tại cháu trai của ông vẫn chưa xảy ra chuyện, coi như thật sự xảy ra chuyện, có liên quan gì tới An Bất Khởi tôi chứ?
- Đúng rồi, tôi là quả hồng mềm, cho nên ông liền khát khao dùng sức mà bóp nặn tôi đúng không.
- Ông dám đi nắn bóp ông chủ sao, ông dám đi nắn bóp Phủ Quân sao.
- Ông dám sao?
- ... - Trương lão đầu.
- Tôi biết tâm trạng của ông, mặc dù lão tử vẫn luôn không vừa mắt kiểu thanh cao của ông, nhưng vẫn hiểu rõ, chuyện gì nên làm và phải làm như thế nào, trong lòng chính bản thân ông cũng đã hiểu rõ rồi đi.
- Chỉ nói như vậy thôi, nếu như không gặp được ông chủ, cháu trai của ông đã sớm chết rồi, ngay cả linh hồn cũng đã bị mấy thứ không sạch sẽ đi ngang qua ăn sạch rồi.
- Hiện tại.
- Bây giờ.
- Ngay lúc này.
- Kết quả xấu nhất là cháu trai của ông thành tiên, là chuyện tốt mà bao nhiêu người có cầu cũng không cầu được đấy.
Trương lão đầu “phịch” một tiếng ngồi ở trên mặt đất, biểu cảm có chút đỡ đẫn.
Hiển nhiên, đối với chuyện gọi là “thành tiên”, ông ta thực sự không có một chút hứng thú nào.
Trong cuộc sống, biết bao nhiêu người khát vọng được giàu sang sung sướng, trở thành người ở trên người khác.
Nhưng cũng có những người, thứ họ kỳ vọng, chẳng qua chỉ là người một nhà có thể bình an yên ổn ở bên nhau, cho dù là nghèo khó, thì cũng hạnh phúc.
Luật sư An từ chỗ ban công đi qua, đứng ở trước mặt Trương lão đầu, chép miệng một cái, vẫn ngồi xổm xuống, nhìn Trương lão đầu.
Chậm rãi nói:
- Chúng tôi đấy à, chỉ là con tôm nhỏ trong tay người ta, nói câu này cực kì thiếu tôn trọng, nhưng hẳn là trong lòng tôi và ông đều hiểu rõ.
- Có chấp nhận hay không, đó là chuyện của ông, nhưng nếu như thật sự muốn quyết định gì đó, mấy nhân vật lớn cũng sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của những nhân vật nhỏ như chúng ta đâu.
- Lui một vạn bước mà nói, cháu trai nhà ông lại thật sự không nhận thức được chuyện đi ra ngoài sẽ có thể gặp nguy hiểm sao?
- Bản thân cháu trai nhà ông, thật ra là tình nguyện.
- Lời nói mát này của anh, nói đến quá rõ ràng rồi. - Trương lão đầu liếc mắt qua luật sư An một cái:
- An Bất Khởi anh là một kẻ không con cháu, không hiểu được.
- Bây giờ nhớ lại một phen, lúc trước cha tôi muốn cho tôi đi xem mắt, tôi sống chết cũng không muốn, thật may mắn, nếu như năm đó tôi cũng không chú ý giữ lại một đời sau ở nơi này, lúc đó mới thật sự là phiền phức đi.
Trương lão đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm luật sư An, nói:
- Tôi sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh, nếu như xảy ra, tôi...
Luật sư An đưa tay vỗ bả vai của Trương lão đầu một cái.
Thành khẩn nói:
- Ngoan ngoãn, đừng nói nói lẫy chứ.
- Đừng quên.
- Không có cháu trai.
- Ông vẫn còn có cháu chắt.

Bên trong viện bảo tàng tượng sáp.
Tiểu loli cùng cô gái da đen đều đang bị băng sương giam cấm.
Thật ra thì đám tượng sáp ở nơi này đã sớm bị dọn dẹp sạch sẽ, thứ duy nhất còn để lại, chỉ còn một bức tượng sáp Doanh câu ngồi ở trên Vương tọa bạch cốt mà thôi.
Mà lúc này.
Nửa gương mặt đang đứng ở ngay trước mặt bức tượng sáp đó.
Trong ánh mắt của anh ta, không giống như đang hồi tưởng, cũng không giống như đang mơ ước, có, cũng chỉ là một loại dư âm lăn tăn trong trận sóng gió lịch sử mà thôi.
- Anh không thể ăn cô ta được.
Tiểu loli cố lấy dũng khí, rốt cục vẫn phải mở miệng nói chuyện.
Có trời mới biết muốn mở miệng nói chuyện trước mặt một nhân vật khủng bố như thế này thì cần dũng khí lớn như thế nào!
Nhưng Tiểu loli vẫn ra sức nói, bởi vì mấy người ông chủ đều không có ở Thông Thành, ở nơi này, hiện tại là cô ta đang trông nhà.
Xông lên đánh nhau, là lựa chọn vô nghĩa, không phải là không thể lựa chọn như vậy, nhưng kết quả của việc xông lên chính là trực tiếp bị diệt, đối với đối phương mà nói, còn đơn giản hơn là giết chết một con kiến.
Mặc dù tự so sánh bản thân với con kiến là một kiểu so sánh mà người có tính cách nữ cường nhân như Lâm Khả rất không thích, nhưng ở trước mặt hiện thực, tất cả mọi thứ khác, đều chỉ có thể xem là mây bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận