Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1654: Vòng xoáy (1)

Lúc này, đêm đã xuống, nơi bờ biển này cũng không còn ai khác.
Châu Trạch nằm ở trên bờ cát, yên tĩnh lắng nghe bọn họ ca hát đùa vui, không phải là cố ý muốn làm màu, mà là sâu trong nội tâm, dương như vẫn luôn có một loại cảm xúc bất an đang xáo động.
Có thể là bởi vì cảm giác mệt mỏi do lúc ban ngày làm phẫu thuật cho lão Hứa vẫn còn chưa tan hết đi.
Lão đạo cũng tới, ông ta đã ngủ cả một buổi chiều, buổi tối lúc luật sư An đi gõ cửa, lão đạo mới thức dậy, tuy nói vẫn còn đang ngồi ở bên kia, nhưng nước miếng cũng đã chảy tràn rồi.
Ông ta lại ngủ thiếp đi, hơn nữa còn là dựa vào tiếng nhạc mà ngủ thiếp đi.
Loại thèm ngủ đến mức độ này, không khỏi khiến cho người ta sinh ra chút hoài nghi, dù sao, lão đạo cũng không phải là một lão đạo nhân thông thường.
Chẳng qua là, trước khi chuyện thực sự xảy ra, mọi người vẫn nên ăn một chút, nên uống một chút, nên ca hát một chút, nếu như mỗi lần đều là trông gà hóa cuốc làm quá mọi chuyện lên như vậy, cuộc sống này cũng không cần tiếp tục nữa rồi.
- Cát đắng, cảm giác chúng thổi rát mặt, giống như tiếng trách mắng của cha, tiếng khóc tỉ tê của mẹ…
Lão Trương nhận lấy microphone bắt đầu ca hát.
Sau khi đã quen với hoàn cảnh kiềm chế chật hẹp ở trong KTV, lúc đi tới nơi mênh mông rộng lớn này, mặt hướng về phía biển khơi sóng vỗ mà ca hát, đúng là một loại phương thức giải tỏa áp lực rất tốt.
Người bình thường còn đang không ngừng đè nén bản thân trong cuộc sống tạm bợ hằng ngày, huống chi đám người của tiệm sách này, tất cả mọi người đều có câu chuyện của mình, đồng thời cũng đang gánh vác áp lực của mỗi người.
- Hô!
- Lại thêm một bài nữa!
Lão Trương hát xong rồi, đối mặt với sự ồn ào của mọi người, có chút xấu hổ mà cười, nhưng vẫn cầm lấy microphone:
- Gió rét thổi bay chiếc lá rụng, quân đội là một đóa hoa xanh…
Châu Trạch nửa hé mắt, vừa nghe ca hát vừa ngắm nhìn bầu trời đêm.
Khi ngôi sao phủ dày đặc trên bầu trời, thông thường, ánh sáng ban đêm cũng rất yếu.
Mà lúc ánh trăng lên cao, bầu trời cũng sẽ không có quá nhiều sao.
Trăng sao vẫn luôn được một số người xem như cùng một loại sự vật, nhưng trên thực tế, bọn chúng thế nhưng lại không vừa mắt nhau, có mày thì không có tao.
- Tê...
Ông chủ Châu kìm lòng không đặng mà thả ra một tiếng ngâm nga thoải mái.
Cũng không phải là bởi vì giọng ca của lão Trương khiến cho tinh thần anh thoải mái, tình cảm dào dạt.
Mà là bởi vì nhiệt độ bốn phía, bỗng nhiên hạ xuống.
Có lẽ, sự thay đổi nhiệt độ mà cơ thể cảm giác được cũng không quá lớn, thế nhưng loại chuỗi tiếng gió như thế, lại giống như đâm vào tận xương, dùng một loại phương thức mềm mại không một tiếng động mà chảy xuống.
Mà Châu Trạch, thật ra lại là một người thích lạnh, lúc trước, khi không có Oanh Oanh, thậm chí anh còn đã từng ngủ trong tủ lạnh trong một thời gian rất dài, ở trong môi trường này, ngược lại anh lại có thể thoải mái hơn.
Nhưng dù sao thì Tam Á cũng không phải là Vân Nam, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trong cùng một ngày cũng không khoa trương như vậy, hơn nữa, chuyện này cũng đã thoát khỏi khái niệm chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trong một ngày rồi đi.
Mọi người cũng không còn ca hát, hiển nhiên, tất cả mọi người đều cảm nhận được có gì đó không đúng.
À.
Đương nhiên là ngoại trừ lão đạo đang ngáy ngủ.
Luật sư An cùng Trương lão đầu đúng lên trước, đi tới bờ biển.
Trương lão đầu híp mắt một cái, trong tay kết ấn, vuốt ve qua khóe mắt của mình.
- Bên kia, có một luồng khí trắng. - Trương lão đầu nói.
Vạn vật trên thế gian, đều có thể bốc hơi, đây cũng được tính là một kiến thức trong phong thủy, người thực sự tinh thông đạo này mới có thể nhìn khí đoán hình.
Lúc này, Châu Trạch cũng đứng lên, đứng ở bên cạnh luật sư An, nhìn về phía mặt biển ở trước mắt.
Thành thật mà nói, ông chủ Châu không nhìn thấy cái thứ khí trắng gì đó, nhưng ngược lại thì anh có thể cảm giác được một cách rõ ràng, điểm bắt đầu của luồng khí lạnh, chính là ở phía trước.
- Đi xem một chút đi.
Châu Trạch nói xong.
Lập tức trực tiếp bước lên trên mặt nước, bắt đầu bước về phía trước.
Để lại một đám người vẫn còn đang trố mắt nhìn nhau.
- Đi xem một chút chứ? - Luật sư An nhìn Trương lão đầu nói.
- Đi thì đi, ai sợ ai?
- Được.
- A.
Luật sư An cùng Trương lão đầu bắt đầu cởi quần áo.
“Phốc”
“Phốc”
Hai người đều nhảy vào trong nước biển.
Ông chủ đi ở phía trước.
Bọn họ ở phía sau, một người bơi chó một người bơi ếch, liều mạng đuổi theo.
Lưu Sở Vũ đứng ở trên bờ cát, nhìn ba người ở trước mặt, không tự chủ được trêu chọc nói:
- Thật giống như ông chủ mang theo hai con chó...
Lưu Sở Vũ nhìn thấy ánh mắt của lão Trương đang chăm chú nhìn anh ta, lúc này cũng biết điều mà im miệng.
Cảm giác bơi lội ở trong nước biển, thật ta thì thực sự không thoải mái như trong bể bơi, cộng thêm việc ông chủ đi quá nhanh, chuyện này khiến cho luật sư An cùng Trương lão đầu cũng phải sử dụng toàn bộ sức mạnh mà liều mạng đuổi theo mới không bị lạc khỏi nhóm.
Với Châu Trạch mà nói.
Anh có thể làm được chuyện ngưng tụ sát khí, khiến cho mặt nước ở dưới chân đông đặc lại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế này, đây là một loại hành vi cực kì phá của, nhưng còn cách nào chứ, ai bảo Châu Trạch nhà giàu nghiệp lớn chứ?
Loại tiêu sái nhàn nhã này, là chuyện mà luật sư An cùng Trương lão đầu ở phía sau không hâm mộ nổi.
Đi được khoảng chừng mười lăm phút đồng đồ.
Châu Trạch dừng bước.
Đã ở ngay phía trước rồi.
Trên mặt biển ở phía trước, có một cái bóng màu đen hiện ra một cách rõ ràng, đây vẫn chỉ là một góc của núi băng, nhưng thực sự đã rất không nhỏ rồi.
Đầu của luật sư An cùng Trương lão đầu nổi lên trên mặt nước, hít thở dồn dập trước.
Đúng lúc này, từ hướng tây truyền đến tiếng của động cơ, một chiếc thuyền máy có đèn pha đang nhanh chóng chạy về phía bên này.
Trên thuyền máy có bốn người, ba nam một nữ.
Bởi vì ngay từ đầu, bọn họ ở mặt khác của cái bóng, cho nên không phát hiện ra sự tồn tại của ba người Châu Trạch.
Rất nhanh thì thuyền máy đã ngừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận