Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 823: Tức giận nha! (2)

Tiên!
Đây là lần thứ hai trong tháng Châu Trạch nghe được chuyện về “Tiên”.
Một lần là trong hiệu sách ở Thông Thành, Bạch phu nhân thiếu chút nữa mượn dùng thứ có liên quan đến “Tiên” khiến mình “Đảo điên”.
Nhất là nổ tới trong hầm kia.
Đứa trẻ mang theo sợi dây nhiều màu trên người kia.
Nếu không phải mình có Thái Sơn trong người và hơi thở của tên ngu ngốc cứng đầu thêm vào.
Lúc đó bản thân rất có thể đã “Phịch phịch” quỳ xuống rồi.
Cảm giác khi đó, hiện giờ vẫn còn thấy mới mẻ, giống như “Quỳ”, nhận tiên nhân phủ đỉnh mình là tự nhiên như vậy.
Giống như lúc trong nhà hiến tế, bậc cha chú kêu bạn dập đầu với các tổ tiên của bạn vậy.
Lần thứ hai chính là trước mắt.
Một người có thể giở trò trước mặt Doanh Câu.
Giở trò xong còn vung tay áo.
Không mang đi đám mây nhưng lại mang đi tích cóp từng tí một trong mấy ngàn năm của Doanh Câu.
Kết quả.
Lại vẫn ngã xuống trước mặt chữ “Tiên”.
Châu Trạch nhớ tới trước kia mình có xem “Tây du ký” hay chuyện thần thoại xưa khác, luôn có một hình thức suy nghĩ cố định, thế giới này chia làm trời đất người.
Có tiên giới, có nhân gian, có âm phủ.
Hiện giờ Châu Trạch từ địa ngục đến.
Chân đạp nhân gian.
Nhưng “Tiên” này rốt cuộc ở đâu, Châu Trạch thật sự không rõ ràng.
- Cậu hy vọng, người đó tìm được cậu sao?
Nửa gương mặt mang theo cười khổ kêu:
- Đừng gấp gáp, không cần phải gấp gáp, đến lúc đó người ấy sẽ tìm đến...
- Không muốn.
“... ...” Nửa gương mặt.
Nửa gương mặt đột nhiên cảm thấy được, vị trước kia không giết chết mình, nhưng hiện giờ mình thật sự có thể bị vị chó giữ nhà vãn bối trước mắt này chọc tức chết!
Giết.
Thật sự rất muốn bóp chết tên này!
Yên ổn sống không được sao?
Đây là ý tưởng của Châu Trạch, nếu không phải bởi vì tên ngu ngốc cứng đầu ngủ say, lần này anh cũng không định đi ra ngoài.
Chờ lần này trở về rồi, anh cũng phải nấp kỹ chút, đi ra một chuyến, người khác mỏi mệt do du lịch, anh không chỉ mỏi mệt, còn bị sét đánh.
Trên thế giới này có bao nhiêu người dám mạo hiểm phiêu lưu bị sét đánh đi du lịch chứ?
Nếu như có thể luôn luôn duy trì tiết tấu cuộc sống tốt đẹp vững vàng của hiệu sách.
Mình cần gì phải đi ra ngoài gây chuyện?
Cuộc sống hiện giờ của mình thật thư thái, mình cực kỳ rảnh rỗi sao?
Có kinh nghiệm đời trước, Châu Trạch thật sự cực kỳ hài lòng đối với trạng thái và tiết tấu cuộc sống hiện giờ ở hiệu sách.
Không cần đi làm, không cần phấn đấu, không cần nhìn sắc mặt lãnh đạo và ông chủ, không cần ứng phó giao thiệp với đồng nghiệp.
Không thiếu tiền.
Không thiếu phòng ở.
Còn có một Oanh Oanh ở bên cạnh.
Còn muốn gì nữa chứ?
- Cụ thể thế nào? Không nói sao?
- Không nói ra được, nói cũng không có ý tứ.
- Lần này tôi đi thật.
Châu Trạch đứng dậy.
Đi ra khỏi chủ mộ thất.
Luật sư An nhìn thoáng qua vỉ hấp kia, cắn chặt răng, đi theo Châu Trạch ra ngoài.
Bé trai và Oanh Oanh tự nhiên theo sát phía sau.
Trong chủ mộ thất.
Đột ngột rơi vào yên tĩnh.
Chỉ chốc lát sau.
Lại truyền đến tiếng “Rắc rắc rắc rắc”.
Giống như đang nghiến răng, nhưng còn kịch liệt hơn nghiến răng.
Dù sao những năm này anh cũng không có chuyện gì khác để làm, trừ bỏ ngủ, dù sao cũng phải kiếm một chuyện khác để giết thời gian.
Chà chà mài mài.
Anh dừng lại.
Tuy bị vỉ hấp che phủ.
Nhưng anh vẫn có thể “Nhìn” thấy.
Thấy Châu Trạch.
Đi rồi mà quay lại.
Anh nở nụ cười.
Cười nói:
- Cậu lại thật sự quay lại hả.
Giống như tất cả.
Đều ở trong lòng bàn tay.
Nửa gương mặt thả lỏng côn sắt ra.
Cười tủm tỉm.
Anh rất vui vẻ.
Đúng vậy.
Có thể thấy được chó giữ nhà của Doanh Câu, sao có thể không có dã tâm không có hy vọng chứ?
Hạng người ngu ngốc này, hạng người không hợp thời này, vốn không có tư cách biết được sự tồn tại của Doanh Câu.
- Ừm.
Trên mặt Châu Trạch hơi ngượng ngùng, giống như hơi thẹn thùng.
- Ha ha, thói thường của con người, thói thường của con người, cũng giống như tôi, cũng mơ ước một ngày kia có thể từ nơi này đi ra ngoài, tìm được một thân thể phù hợp lại đi ra ngoài...
Nửa gương mặt dừng nói chuyện.
Bởi vì anh “Nhìn” thấy Châu Trạch đi tới chỗ góc chủ mộ thất.
“Nhìn” Châu Trạch bưng một vò rượu lên.
“Nhìn” Châu Trạch bưng vò rượu vẫy vẫy tay với anh.
- Quên cầm, ngượng ngùng, đây là anh đồng ý cho tôi.
Nói xong.
Châu Trạch ôm vò rượu đi ra ngoài.
Không hề quay đầu lại.
Giống như sợ nửa gương mặt đổi ý.
“... ...” Nửa gương mặt.
Anh đã thừa nhận thống khổ do thân thể bị phân cách không biết bao nhiêu năm ở đây.
Anh đã bị cơ khổ tịch mịch giam cầm thật sâu không biết bao nhiêu năm tháng.
Anh đều kiên trì được.
Anh đều chống đỡ được.
Anh kiên trì, anh sống lâu, anh có nghị lực lớn và tín niệm lớn.
Nhưng mà.
Vào một khắc này.
Anh đột nhiên muốn bỏ qua.
Anh.
Muốn chết...
Châu Trạch ôm vò rượu đi ra ngoài, đám người Oanh Oanh đi theo phía sau anh.
Khi đi đến chỗ cửa son.
Châu Trạch thấy hai tay hai chân của “Con nhện” đều treo trên cửa son.
Mà cả người anh a.
Đã hoàn toàn mất đi sức sống rồi.
Bây giờ là mùa đông.
Hôm nay Dong Thành còn có tuyết rơi.
Đến lúc này thân thể đã lạnh.
Anh đã chờ đợi hai mươi mấy năm ở đây, nhưng giải quyết cuối cùng lại có vẻ hơi nhạt nhẽo.
Đây giống như “Nhu cầu thưởng thức” không phù hợp với những người đứng xem.
Nhưng đối với bản thân anh mà nói.
Đây thật sự coi như là một chốn đi về tốt nhất cũng thỏa đáng nhất.
Dù sao, so với chấp niệm của anh đối với tòa cổ mộ này, chẳng bằng nói có chấp niệm đối với cửa son này, lúc trước anh và bạn học với thầy giáo của anh vốn không hề tiến vào trong ngôi mộ.
Chờ đợi hai mươi mấy năm, mai danh ẩn tích, tham sống sợ chết, có lẽ, chính anh cũng từng mê man, mê man bản thân kiên trì rốt cuộc là vì cái gì.
Mà có đôi khi, cái gọi là kiên trì, cái gọi là cực khổ cũng không phải thật sự cần một kết quả hoàn toàn triệt để rõ ràng.
Đám người Châu Trạch đến cho anh dũng khí một lần nữa tiến vào hang trộm.
“Con nhện” giống như tìm được đoạn cuộc đời anh vốn thuộc về hơn hai mươi năm trước.
Đã bắt đầu bi thảm ở đây.
Như vậy cực khổ chắc cũng nên kết thúc ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận