Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 242: Chó hoang!

Châu Trạch khó có thể miêu tả được cảm giác của mình ngay lúc này, anh chỉ cảm thấy dường như tất cả những chuyện này chỉ như một sự sai lầm, có lẽ là vì anh chỉ mới tiến vào giấc mộng này, cũng có lẽ là vì một loại tư tưởng tê liệt ngay từ đầu, cho nên Châu Trạch thực sự chưa từng nảy sinh hoài nghi gì đối với giới tính của mình.
Cho tới bây giờ, trong lòng anh mới xuất hiện cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Đương nhiên, cái gọi là bỗng nhiên tỉnh ngộ này mang ý xấu, chí ít đối với ông chủ Châu thì nó mang ý nghĩa xấu, đại đa số những người đàn ông bình thường trên đời này đều không hy vọng có ngày bản thân phải “bỗng nhiên tỉnh ngộ” như vậy.
Cũng may, loại cảm giác lúng túng và bối rối này cũng không duy trì quá lâu, bởi vì rất nhanh, tiếng "sùng sục... ... Sùng sục... ..." lại bắt đầu xuất hiện.
Lúc vừa nghe thấy tiếng này, Châu Trạch bỗng thở dài một hơi nhẹ nhõm, anh cảm thấy mình sắp tỉnh mộng rồi.
Cho dù là bị động hay là chủ động, bản thân mình vẫn nên tỉnh lại, quay trở về chiếc giường ấm áp của mình, trở về trên chiếc đùi mềm mại của nữ sinh trung học nhà mình thì hơn.
Giống hệt như một người vừa đi tham gia một hoạt động công ích, trời nắng muốn chết khiến mình cảm thấy băn khoăn không biết có nên bỏ gánh đó mặc kệ tất cả không, thế nhưng bỗng nhiên phía trên có người hô to hoạt động kết thúc, đương nhiên bản thân người ấy sẽ chẳng còn băn khoăn gì nữa, lập tức bỏ lại tất cả đi tới phòng máy lạnh ngồi, uống một ly trà đá xả hơi, đương nhiên sẽ không ai dại mà hô hào mấy câu như tôi còn khỏe, còn có thể làm được...
Đại đa số người đều ôm loại tâm tính này.
Nhưng rất nhanh, Châu Trạch lại phát hiện tiếng động này có vấn đề, nó không hề vang lên bên cạnh mình, cũng không hề vang lên bên trong tai mình, mà nó lại vang lên từ phía bụng của mình!
- Sùng sục... ... Sùng sục... ... . . .
Đời trước Châu Trạch là người độc thân, đời này anh cũng chưa khiến bác sĩ Lâm phải mang thai, theo lý thuyết, anh thật sự không hiểu rõ sản phụ sẽ như thế nào. Nhưng trên thực tế đời trước khi anh còn làm bác sĩ đã đối mặt với rất nhiều sản phụ, cho nên anh có thể xác định, người phụ nữ đang mang thai bình thường, không đúng, cho dù người phụ nữ không bình thường đang mang thai bụng đều sẽ phát ra tiếng động như vậy.
Theo tiếng nước càng lúc càng lớn, lớn giống hệt như sét đánh, bụng anh cũng bắt đầu run run.
Mà lúc này, những người khác trong phòng giam giống hệt như đã lâm vào trạng thái yên tĩnh, dù là người đang cướp cơm hay người đang ăn cơm, tất cả đều không nhúc nhích, kể cả người đàn ông trước mặt Châu Trạch cũng vẫn duy trì tư thế bưng cơm canh tới, không động đậy.
- Sùng sục... ... Sùng sục... ... ...
Nước nấu sôi.
Châu Trạch nhìn chằm chằm bụng của mình.
Bản năng đã khiến anh nhận ra điều gì đó.
Rốt cục.
Giữa bụng mình chậm rãi nổi lên một cái khe, rất trắng mịn, rất thông thuận, loại cảm giác này giống hệt như có người dùng đao giải phẫu cắt một đường ra vậy.
Châu Trạch cũng không cảm thấy đau nhức, thế nhưng trước đây toàn là anh đi phẫu thuật mổ bụng người khác, lần này đến phiên anh tự thân “thể nghiệm” loại cảm giác này.
Hình như hiện tại kỹ thuật VR đã được không ít người sử dụng vào việc quay phim tình cảm vận động thực tế ảo để kiếm lời, mà tương lai của thị trường này cũng vô cùng rộng mở. Giờ khắc này Châu Trạch chỉ cảm thấy dường như đây cũng là một công việc hay để buôn bán, tỷ như đưa ra một máy thể nghiệm thực tế ảo, để những ông chồng trẻ tuổi có thể trải nghiệm cảm giác mang thai, từ đó cũng giúp bọn họ hiểu được sự đau đớn của vợ mình khi sinh đẻ.
Đương nhiên, hẳn là mấy người đàn ông sẽ không muốn thể nghiệm món đồ chơi nhỏ này, thế nhưng có thể khiến đám phụ nữ ở bên cạnh thổi gió.
Được rồi.
Vào lúc này tâm tư của ông chủ Châu đã bay đi quá xa, chuyện này cũng giống như đau đớn khi làm tình và làm những thứ khác, cần phải khiến bản thân mình phân tâm, để mình không cần chuyên chú vào nỗi đau đó nữa.
Dù sao, lúc này bụng của ông chủ Châu cũng đang từ từ nứt ra.
Sau đó, một bàn tay nhỏ bé trắng noãn từ trong bụng vươn ra, có cảm giác như Tôn Ngộ Không nhảy ra khỏi viên đá đã đè mình năm trăm năm vậy, bắt đầu cảm thán sự kỳ tích của sinh mệnh.
Vậy mà, ngay sau đó.
Một đứa trẻ sơ sinh không có đầu từ trong bụng Châu Trạch bò ra.
Ông chủ Châu hít sâu một hơi, anh đã chuẩn bị tâm lý xong hết cả rồi, nhưng chuyện vẫn phát triển theo hướng vượt khỏi giới hạn tâm lý mà anh đã thiết lập lúc trước.
Cho dù mình có am hiểu phong cách hắc ám của đạo diễn và biên kịch hơn nữa.
Cũng rất khó có thể quay chụp ra bộ điện ảnh như thế này.
Xoắn xuýt giữa luân lý và sự kinh khủng nguyên thủy nhất.
Vào lúc này, ánh sáng rực rỡ của sinh mạng mới cùng bóng tối của cái chết được dung hợp một cách hoàn mỹ.
Dường như thói quen nghề nghiệp đã khiến Châu Trạch phát hiện, nơi cổ của đứa bé sơ sinh này có vẻ rất trơn tru, điều đó đồng nghĩa với người đã cắt đầu đứa bé này có kỹ thuật tinh xảo tỉ mỉ.
- Bì bõm... ... Bì bõm... ...
Không đầu.
Nhưng vẫn có thể phát ra âm thanh như thường.
Giọng của trẻ con vốn nên khiến người ta cảm thấy thanh thúy êm tai.
Nhưng vào lúc này nó lại trở nên vô cùng kinh khủng, vô cùng âm trầm.
Không thua gì tiếng nhạc trầm thấp thường được phối trong mấy bộ phim kịnh dị, thậm chí còn có thể tạo thành hiệu quả đáng sợ hơn hẳn.
- Tí tách... ... Tí tách... ...
Trên người đứa trẻ sơ sinh trên còn mang theo dịch nồng nặc, đứa bé thuận theo bụng Châu Trạch leo lên, dịch này cũng đang không ngừng nhỏ giọt trên người Châu Trạch, cảm giác nhơ nhớp khiến anh rất khó chịu.
Rốt cục đứa trẻ sơ sinh bò tới trước mặt Châu Trạch.
Hiện tại Châu Trạch rất muốn hút một điếu thuốc, sau đó biểu hiện ra một loại dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nói một tiếng: - Đến đây, chúng ta tâm sự.
Nhưng bây giờ, Châu Trạch ngay cả nói cũng đều không nói được.
Nếu trước đây gặp phải tình cảnh này nhất định ông chủ Châu sẽ không nói hai lời, lập tức vươn đầu ngón tay hầu hạ!
Mặc kệ ngươi đã phải chịu oan khuất lớn tới cỡ nào, nhưng nếu ngươi giám khiến ông chủ Châu thích sạch sẽ phải chịu đựng cảm giác dơ dáy này thì ngươi đáng bị xé nát, thậm chí ngay cả cơ hội xuống địa ngục để đầu thai cũng không cho ngươi.
Nếu không được nữa, cùng lắm thì mở vô song xem rốt cục ai mới là người có thể cười đến cuối cùng.
Nhưng hiện tại anh đang ở dưới mái hiên người, không thể không cúi đầu, ông chủ Châu chỉ có thể híp nửa mắt, nhìn cử động tiếp theo của đứa bé sơ sinh.
- Bì bõm... ... Bì bõm... ... ...
Đứa trẻ sơ sinh vẫn đang chậm rãi nghiêng ngã về phía sau.
Gần như đã đặt mông ngồi lên ngực Châu Trạch, hai bàn chân nhỏ động đậy, dường như đang cố ý cho Châu Trạch xem một vài thứ gì đó.
Châu Trạch nhìn thấy.
Ở trên chân của đứa bé sơ sinh có một sợi tơ tuyến, thứ đồ chơi này giống như được dịch ngưng tụ ra tạo thành một thứ gì đó tương đối giống với nhựa cao su.
Nhưng từ thị giác của Châu Trạch, thoạt nhìn.
Giống hệt như một chiếc vòng trang sức do đứa trẻ sơ sinh này tự mình quấn lên chân.
Đứa bé ấy đang khoe khoang chiếc vòng trang sức này với mình.
Hơn nữa còn rất vui.
Là ngươi giở trò?
Châu Trạch hỏi thầm trong lòng.
Anh không biết đứa trẻ sơ sinh này có thể nghe được hay không.
Nhưng đây là phương thức câu thông duy nhất Châu Trạch có thể thử hiện tại.
Rất hiển nhiên, đứa trẻ sơ sinh không nghe được, nó vẫn đang không ngừng tiếp tục khoe khoang "vòng trang sức" trên chân của mình, giống hệt như một tiểu học sinh thi được trăm điểm, đắc ý mang bài thi về khoe với ba mẹ của mình.
Châu Trạch chưa từng có con, dù là con ruột hay là con riêng, cả hai đời ông chủ Châu vẫn chưa từng có, nhưng điều rất châm chọc chính là, lần đầu tiên Châu Trạch thể nghiệm được cảm giác "tình thương của cha như núi", mà lại còn là dưới tình huống như vậy.
Anh dứt khoát nhắm hai mắt lại, không nói được, cũng không thể nhúc nhích được, nhưng mình lựa chọn không bạo lực không hợp tác, cũng có thể đúng không?
Nhưng xúc cảm trên bụng lại rõ ràng như vậy, kể cả cảm giác buồn nôn khi có thứ nhơ nhớp gì đó đang chảy xuôi trên người mình, cho dù mình không nhìn thấy, nhưng thứ khiến mình không thể chịu nổi chính là xúc cảm, thật ra cảm giác này cũng chẳng khác gì mở mắt ra nhìn.
Cũng đúng lúc này.
Xa xa truyền đến tiếng "ken két" khi cửa sắt được mở ra.
Tiếng động này giống hệt như sấm sét giữa trời quang.
Hoặc giống như dấu ấn rồng xuất hiện trước khi bắt đầu một bộ phim điện ảnh, logo nền màu xanh lá cây với hình rồng đại biểu cho “giấy phép phát hành phim”.
Điều này cũng đồng nghĩa với bộ phim sẽ được bắt đầu ngay sau đó.
Câu chuyện cũng bắt đầu.
Xin mọi người hãy đợi chút xíu nữa thôi.
Châu Trạch mở mắt ra.
Nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh vẫn đang ngồi chơi trên ngực mình nay lại chậm rãi xoay người, bắt đầu bò thẳng về phía nó đã xuất hiện.
Đây là một hình ảnh còn quỷ dị hơn cả hình ảnh khi nó xuất hiện.
Một đứa trẻ sơ sinh vừa bò từ trong bụng mẹ ra.
Nay lại bắt đầu từ từ bò lại vào bụng mẹ.
Phảng phất như vết cắt từ đao giải phẫu kia còn có công dụng như khóa kéo.
Nó từ từ kéo khóa kéo ra.
Để xuất hiện.
Sau đó nó đi vào lại.
Lại tiếp tục kéo khóa kéo một lần nữa.
Đúng vậy, lúc này Châu Trạch có loại cảm giác như thế đấy, anh nhìn vết thương trên bụng chậm rãi khép lại, cảm giác đụng chạm mãnh liệt giữa thực tế và hư huyễn khiến giác quan của người xem muốn hỏng mất.
Cho dù để cảnh sát hình sự lâu năm như Trương Yến Phong đổi vị trí cho Châu Trạch, đoán chừng anh ta cũng cảm thấy giống vậy, người bình thường cho dù có ưu tú tới đâu cũng có cực hạn trong sức chịu đựng, cũng giống như dù con người có mạnh mẽ tới mức nào, nếu không ăn cơm thì cũng phải chết.
Cũng may phòng tuyến tâm lý ông chủ Châu thật sự rất mạnh mẽ, một năm này cho dù là người hay là quỷ anh cũng đã nhìn thấy rất nhiều, cộng thêm thỉnh thoảng tiểu loli đáng yêu dễ thương bên cạnh anh lại đột ngột bắn lưỡi ra dài thật dài, chơi đùa.
Ông chủ Châu là người từng trải.
Anh chỉ cảm thấy hình tượng này rất chán ghét.
Nhưng nếu nói chỉ dựa vào hình ảnh này cũng trải nghiệm thị giác lần đầu tiên khiến ông chủ Châu gần như điên mất, vậy thì không khỏi quá coi thường quỷ sai rồi, người sống có thể bị quỷ hù chết, thế nhưng đã ai từng thấy quỷ sai bị quỷ hù chết hay chưa?
Không gian vốn đang yên tĩnh đột nhiên lại náo nhiệt hẳn lên, các phạm nhân trong phòng giam cũng bắt đầu tranh đoạt thức ăn.
- Đến, ăn cơm.
Người đàn ông kia ôn nhu cầm chén đi tới trước mặt Châu Trạch.
Giống hệt như vừa rồi bộ phim chỉ mới chiếu được phân nửa, đột nhiên bị nhấn tạm dừng, hiện tại lại nhấn play, mà các tình tiết cũng lại tiếp diễn một lần nữa.
Châu Trạch ngậm miệng, không ăn.
- Ăn một chút đi, Tú Phân.
Châu Trạch vẫn ngậm miệng.
- Sàn sạt... ... Sàn sạt... ... ... Sàn sạt... ... ...
Tiếng xích sắt lần thứ hai truyền đến.
Chỉ là lần này tiếng động ấy vang dội hơn hẳn, hơn nữa tốc độ kéo lê trên đất cũng nhanh hơn nhiều, không giống như có người đang đeo nó đi lại, mà có vẻ giống như có người đang dùng tay nắm lấy nó đi về phía trước.
Trong lúc nhất thời, các phạm nhân vốn đang tranh đoạt đồ ăn đồng thời vứt bỏ bát đũa, tất cả đều chen đến về phía lan can.
Kể cả người đàn ông vừa đút cơm cho Châu Trạch, anh ta cũng đặt chén đũa xuống vọt tới.
Một người đang ông mặc đồng phục màu đen cầm theo hai chiếc xiềng xích đi từ phía đầu hành lang tới.
Toàn bộ phạm nhân ven đường nơi anh ta đi đều đồng loạt kêu to.
Bọn họ rất hưng phấn, bọn họ rất kích động.
Bọn họ.
Cũng rất khát vọng.
Tất cả mọi người đều cố hết sức vươn tay, giống hệt như tên khất cái đang ăn xin, hy vọng có thể kiếm được một chén canh.
Người mặc đồng phục màu đen cầm xích sắt xoay người nhìn bốn phía.
Dường như rất hưởng thụ loại cảm giác được vây kín, được mong ngóng như thế này.
Sau đó.
Anh ta chậm rãi đến gần lồng giam của Châu Trạch.
Trực tiếp hất một trong hai sợi xích đen vào trong lồng giam của anh.
Ném vào lồng giam của anh.
Trong lúc nhất thời.
Đám người trong phòng giam cực kỳ giống một đám chó hoang đang giành xương, không ngờ còn có thể trực tiếp ẩu đả, đánh đấm loạn xạ.
Mà người đàn ông cho Châu Trạch ăn cơm lúc trước cũng bắt đầu gào thét:
- Cho vợ tôi, cho vợ tôi.
- Cô ấy đang mang thai.
- Trong bụng cô ấy còn có con tôi.
Anh ta vừa gào thét.
Vừa xông vào vòng tranh đoạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận