Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1226: Dọn cơm, Thiết hàm hàm (2)

Chẳng qua là.
Lúc Châu Trạch cùng Oanh Oanh đến gần nơi này.
Tuy nói lão thái bà vẫn còn đang trấn định nấu mì oden như bình thường.
Nhưng tay của bà ta.
Lại đang phát run.
Bà ta cố giả vờ trấn định ngẩng đầu.
Nhìn về phía Châu Trạch.
Lại dùng bàn tay run rẩy chỉ hướng bàn cờ.
Bà ta còn chưa kịp mở miệng.
Oanh Oanh đã trực tiếp tiến lên, một quyền đập vỡ nát cái xe nhỏ nấu mì oden này!
Nhìn nước canh văng tung tóe khắp nơi.
Nhìn lửa than bay loạn như ánh sao.
Châu Trạch có chút há mồm.
Mới vừa rồi anh muốn ngăn cản.
Lại không kịp.
Coi như là muốn đập gian hàng.
Cũng có thể nếm thử mì oden trước mà.
Ngay sau đó.
Ông chủ Châu tỉnh ngộ lại, cái thôn này cũng đã ngăn cách với đời mấy chục năm, vậy nguyên liệu nấu nồi mì oden này há chẳng phải là...
- Tôi đánh cờ!
Lão thái bà hét lên.
Đáp lại bà ta là quả đấm lạnh lùng của Oanh Oanh.
Mới vừa rồi lão già ngồi ở cửa thôn đã nói ba quy tắc ra rồi.
Nếu nhất định phải đấu thực lực mới có thể có tư cách ngồi trên chiếu bạc đặt tiền cược.
Như vậy thì đi tìm thử một vòng đi.
Xem thử ở trong cái thôn này.
Rốt cuộc có ai có thể có tư cách ngồi xuống đánh cuộc một lần với mình hay không!
Châu Trạch không đi xem Oanh Oanh, mà tiếp tục một mình tiến về phía trước.
Oanh Oanh dưới trạng thái bùng nổ, giải quyết lão thái bà đó cũng không phải là vấn đề gì.
- Ba ba ba ba! ! ! ! ! ! !
Một người đàn ông trung niên đứng ở giữa đường.
Trong tay cầm là một bộ bài tây.
Bộ bài tây kia có chút lớn, dáng vẻ cũng có chút phong cách cổ xưa, xem ra, bộ bài tây này cũng có tuổi rồi.
Châu Trạch tiến tới từng bước một.
Đi mỗi một bước.
Vị trí dưới chân cũng bởi vì nguyên nhân sát khí mà từ tuyết trắng hóa thành mặt băng.
- Ba ba ba! ! ! !
Bộ bài tây ở trong tay người đàn ông trung niên rơi ở trên mặt đất.
Sau đó dứt khoát quỳ xuống.
Hét lên với Châu Trạch:
- Tôi thua, tôi thua, tôi thua!
- Kỹ thuật chơi bài của các hạ tài giỏi, kẻ hèn này cam bái hạ phong, cam bái hạ phong!
Châu Trạch cười cười, đi qua bên cạnh anh ta.
Một lát sau.
Oanh Oanh với mái tóc bạc trắng giải quyết bên kia xong, cũng đi về phía bên này.
Người đàn ông trung niên lập tức giơ tay lên hô:
- Tôi đã nhận thua, nhận thua!
Oanh Oanh cũng không thèm để ý tới anh ta thêm nữa, tiếp tục đuổi theo hướng ông chủ nhà mình ở phía trước.
Sau đó.
Lại có hai người quỳ dưới đất nhận thua.
Một là một phụ nữ có thai, đoán chừng cô ta đã mang thai hơn sáu chục năm rồi, đứa trẻ ở trung bụng thật sự là so với Na Tra còn Na Tra hơn đấy.
Trò đánh cược của cô ta là đoán ở trong bụng cô ta là nam hay nữ, là thai đơn, đôi hay ba.
Sau khi đặt tiền cuộc xong có thể tự mình mổ bụng cho bạn nhìn.
Nhưng cô ta rất trực tiếp.
Lúc ông chủ Châu với đỉnh đầu đầy mây đen sát khí bước tới.
Không nói hai lời.
Trực tiếp quỳ sát xuống:
- Thiếp thân cam bái hạ phong!
Người còn lại chính là một người phụ nữ làm nông, trong tay cầm theo một nắm rau muống.
Lúc nhìn thấy Châu Trạch đi tới, ngay cả mấy câu kéo quan hệ tiêu chuẩn kia cũng không thèm hỏi, không nói hai lời, thả rau muống xuống, quỳ mọp xuống.
Không nói nhiều thêm một lời nào, nhận thua!
Đã năm kẻ rồi.
Châu Trạch tiếp tục đi về phía trước.
Nếu như hai người còn lại ở phía trước cũng nhận thua.
Coi như là anh đã hoàn thành nhiệm vụ.
Cái chuyện làm người bảo đảm này, coi như đã chấm dứt.
Thật ra thì, đám nam thiếp của bà bà kia hao hết tâm tư để mời người bảo đảm là Châu Trạch tới, mục đích là gì, là muốn mượn sức của Châu Trạch giết hết những người trong thôn này, cũng là để sau này khi bà bà chết đi, đám người trong thôn này không thể đi ra ngoài tranh đoạt cái sòng bài này với bọn họ.
Nhưng Châu Trạch cũng không hạ sát thủ với đám người đã nhận thua kia, dù sao, đám nam thiếp kia cũng không yêu cầu anh nhất định phải làm như thế, mà coi như bọn họ có yêu cầu.
Ha ha.
Bọn họ là cái thá gì?
Cuối thôn.
Là một cái cái ao.
Cái ao đã kết băng.
Ở vị trí trung tâm của cái ao, có một cái đình hóng mát.
Trong đình, có một người đang ngồi, đang tự rót tự uống.
Vị BOSS này thật sự không tệ.
Rất có cảm giác đang quay phim.
Nếu như ông kính di chuyển từ xa đến gần, hẳn là sẽ rất đẹp.
Nhưng ông chủ Châu rất bội phục anh ta, không phải là bội phục con người anh ta, mà là bội phục bàng quang của anh ta.
Ngồi một chỗ, diễn một vị BOSS ngồi uống rượu, sau khi uống rượu hết mấy chục năm, nếu không có bàng quang như sắt thật đúng là không nhịn được.
Ở trên mặt băng bên cạnh đình hóng mát, một đứa trẻ mặc một cái áo tơi đang quỳ ngồi ở nơi đó, trong tay cầm một cái cần câu, trước mặt có một cái lỗ tròn, cậu ta đang câu cá.
Nhìn qua thì chính là một fan não tàn của Khương Tử Nha.
Bọn họ coi như không tệ.
Lúc ông chủ Châu giống như nhân vật BOSS phản diện mang theo mây đen bao phủ thành phố đi tới.
Bọn họ vẫn có thể duy trì ý cảnh của mình như trước.
Ít nhất.
So với ba kẻ vừa gặp đã quỳ lạy trước đó, ưu tú hơn nhiều.
- Tôi và anh cược uống rượu.
Người đàn ông ở trong đình giơ vò rượu lên, cất tiếng cười to, rất có phong thái của ca khúc chủ đề trong «Tiếu Ngạo Giang Hồ».
- Tôi và anh so câu cá.
Thằng bé trai khẽ mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhìn qua có vẻ là một đứa bé không thường ra khỏi cửa.
Châu Trạch dừng bước, quan sát hai người kia.
Anh muốn xác nhận.
Rốt cuộc là hai người này gắng gượng biểu diễn hay thật sự có thực lực gì.
Người đàn ông ở trong đình đứng dậy, đi tới bên mép đình, nhìn Châu Trạch, nói:
- Uống rượu, phải có rượu ngon cảnh đẹp mới là hưởng thụ lớn nhất.
Dứt lời.
Người đàn ông phất một ống tay áo.
Nói với Châu Trạch:
- Huynh đài, anh thích loại tinh xảo nào?
Sau một khắc.
Băng tuyết bốn phía tan rã, gió xuân hiu hiu, hoa cỏ nở rộ.
Ngay cả sát khí ở trên người Châu Trạch, vào thời khắc này cũng bị áp chế xuống, không thể ảnh hưởng đến nhiệt độ nơi này nữa.
- Hay là như thế này?
Người đàn ông vừa dứt lời.
Gió thu vắng lặng.
Một mảnh héo tàn.
Sự thê lương của cuối thu bao phủ bốn phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận