Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1382: Diêm Vương muốn ông chết vào canh ba (thượng) (1)

Đập xuống.
Đập xuống.
Giọng nói của lão Hầu Tử bắt đầu nghẹn ngào.
- Nếu có tôi, sao đám chó khốn kiếp này có thể đoạt vị trí của ngài được, sao có thể lừa gạt ngài được!
Đánh xuống.
Tiếp tục đánh xuống.
Khóe mắt của lão Hầu Tử bắt đầu có chất lỏng màu đỏ tươi thấm ra ngoài.
Cùng thấm máu ra.
Còn có những vị trí khác trên cơ thể.
Hiển nhiên.
Sau khi rời khỏi hàn đàm.
Đại hạn của lão Hầu Tử.
Buông xuống!
- Grào! ! !
Lão Hầu Tử phát ra một tiếng gào thét:
- Bàn Sơn, ông đoạt tôi vị trí, nhưng cái tên phế vật nhà ông.
- Ngay cả đại nhân cũng không bảo vệ được, cái tên phế vật nhà ông, chính là cái thứ đồ bỏ nhất trên đời này!
Cơ thể của lão Hầu Tử bắt đầu run rẩy.
Từng tầng từng tầng thịt vụn bắt đầu từ dưới lòng bàn chân dần dần bong tách ra.
- Đại nhân, tiểu Hầu Tử tôi, sẽ không để cho ngài chết, tuyệt đối sẽ không, tuyệt đối... sẽ không!
...
Cách đó mấy ngàn dặm.
Thông Thành, nam phố.
Tiệm thuốc.
Giọng nói kinh ngạc và vui mừng của Phương Phương vang lên:
- A, lão đạo, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi.
...
Lão đạo tỉnh.
Bàn tay ôm lấy cái ót của mình.
Ây yo nha.
Đầu đau quá, đầu đau quá đi.
- Muốn ăn chút gì không? Tôi mua chút cháo cho ông nhé.
Mặc dù có chút sớm, nhưng vẫn có thể đặt được đồ ăn sáng bên ngoài.
- Ây yo, không ăn cháo, không ăn cháo, ăn cháo không có sức.
- Vậy muốn ăn cái gì, đặt món ở Dao Kê Vương* nhé?
(*một thương hiệu các món từ gà)
- Được đấy, được đấy.
Phương Phương gật đầu một cái, lấy điện thoại di động ra đặt đồ ăn giao bên ngoài giúp cho lão đạo, cùng lúc nói:
- Ông ngồi dựa vào đó một lúc nữa đi, đường vội xuống giường nhé, đồ ăn bên ngoài thì để tôi đặt cho ông là được rồi.
- Ừ, vất vả cho cô rồi, Phương Phương.
- Xem ông nói gì đi, chúng ta là người một nhà mà.
Đều cùng một ông chủ, quả thật có thể nói là người một nhà.
Sau khi Phương Phương rời đi.
Lão đạo lại ngồi dựa vào giường thêm một lát nữa.
Dường như là do nằm lâu, cảm thấy trên người khó chịu đến lợi hại, vẫn quyết định từ từ xuống giường.
Mấy ngày nay nhiệt độ ở Thông Thành giảm thấp, rõ ràng là đã vào hạ rồi, nhưng mấy ngày nay lại có mưa nhỏ, lại còn có một loại cảm giác se se lạnh.
Lão đạo tìm được áo khoác của mình ở trong phòng, khoác thêm vào.
Đẩy mở cửa phòng bệnh, lão đạo do dự một chút, vẫn không đi ra ngoài, lại ngồi trở lại mép giường, cầm lấy điều khiển từ xa mở TV lên.
So với bốn chiếc giường bệnh nhét đầy trong phòng bệnh cách vách, nơi này của ông ta, ngược lại điều kiện có thể đuổi kịp phòng bệnh trong trong bệnh viện cao cấp rồi.
Dạo này, trong tiệm thuốc, ngay cả những ca truyền nước cũng không nhận, đều được đề nghị đi tới những phòng khám ở lân cận hoặc là những bệnh viện khác, người nhà mình bị bệnh, chắc chắn phải cung cấp điều kiện tốt nhất cho người nhà mình rồi.
- A a...
Ngáp một cái thật dài.
Lão đạo dụi dụi mắt.
Cảm giác buồn ngủ lại ập tới.
Trong đầu vẫn có chút cảm giác mơ hồ không rõ ràng.
- Tỉnh rồi à.
Người đi vào phòng bệnh chính là tiểu loli.
- À, tỉnh rồi. - Lão đạo cười trả lời.
Tiểu loli đi tới bên cạnh giường bệnh, ân cần hỏi thăm:
- Thân thể cảm giác thế nào?
- Không vấn đề gì, không có vấn đề gì nữa rồi.
Bây giờ lão đạo chỉ nhớ được hình như trước đó bản thân đã tới hiện trường hỏa hoạn để cứu người, về phần tại sao lại hôn mê sau đó, ông ta hoàn toàn không nhớ được.
- Vậy thì tốt rồi, tôi gọi điện thoại cho đám người của ông chủ để báo tin bình an thay ông.
- Không cần phiền phức như vậy, thực sự không cần phiền phức như vậy đâu, đêm hôm không cần tới thăm tôi, cũng không phải chuyện lớn gì.
Tiểu loli cười một tiếng, nói:
- Bây giờ bọn họ có muốn tới cũng không được, cũng đều ở đông bắc hết cả rồi, trong nhà chỉ còn tôi ở nhà trông chừng.
- Chạy đến đông bắc rồi? Tìm long mạch sao?
- Ừm.
- Uây uây, chạy xa như vậy sao, sao lại đi thật rồi.
Tiểu loli liếc mắt nhìn lão đạo một cách đầy ẩn ý, nhưng cũng không nói gì.
Chẳng qua là gọi điện thoại qua cho nhóm người, lại hiện thông báo không nằm trong khu vực phủ sóng.
Tiểu loli để điện thoại di động xuống, nhíu mày một cái, nói:
- Đoán chừng đám người ông chủ đang ở trong rừng già rồi, điện thoại di động không thu được tín hiệu đi.
- Đúng rồi, ông có muốn ăn chút gì không?
- Phương Phương đã đặt cho tôi rồi.
Tiểu loli gật đầu một cái:
- Vậy ông nghỉ ngơi cho khỏe trước đi nhé, trước khi đi ông chủ đã phân phó, yêu cầu sau khi ông tỉnh lại phải ở trong phòng bệnh quan sát thêm hai ba ngày nữa.
- Tôi như thế này là tốt lắm rồi, thực sự, không thành vấn đề.
- Ông chủ nói nếu như ông không ở lại nơi này, chạy ra ngoài, sẽ để cho tôi đánh gãy chân của ông, cho ông bó thạch cao nằm ở nơi này hai bà ngày.
- ... - Lão đạo.
- Được rồi, ngược lại tiểu Hầu Tử cũng đi theo tới đông bắc rồi, ông cũng không có chuyện gì làm, mấy ngày này tiệm sách cũng không mở cửa kinh doanh, nếu như ông cảm thấy buồn chán thì đến cách vách tìm người trò chuyện một chút cũng được, ngược lại cách vách cũng nhiều người.
- Ầy, được rồi.
Trong TV đang ở chiếu một bộ phim tài liệu về cứu hỏa.
Người dẫn truyện đang nói lời thâm tình:
- Nào có thứ mang tên năm tháng tốt đẹp gì đó, chẳng qua là đang có người đi trước gánh vác cho bạn mà thôi.
...
- Nào có thứ mang tên năm tháng tốt đẹp gì đó, chẳng qua là đang có người đi trước gánh vác cho bạn mà thôi.
Châu Trạch cảm thán.
Rốt cuộc đời trước lão đạo đã làm được chuyện gì.
Lại khiến cho một Hầu Tử khăng khăng một lòng với ông ta như thế này?
Lúc trước Vượn Bàn Sơn một mực bảo vệ tấm chứng nhận quỷ sai kia, cũng coi là trung thành một lòng rồi, thế nhưng chỉ là, dù sao Vượn Bàn Sơn cũng là danh hiệu chính thức, có danh phận “chính cung”.
Nhưng lão Hầu Tử này thì sao.
Trong lần lựa chọn lần trước.
Rõ ràng là kẻ bị đào thải đấy.
Cùng đã ngàn năm trôi qua rồi.
Thế mà đến lúc này vẫn tình nguyện chạy đến thiêu đốt một phần đời cuối cùng vì lão đạo.
Loại trung thành như thế này, thật đúng là khiến người ta xúc động mà.
Châu Trạch mím môi một cái.
Thật ra thì.
Anh có thể nhìn ra được.
Lão Hầu Tử đã là nỏ hết đà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận