Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1711: Phá xác! (2)

Nhưng mà.
Bầu trời ở nơi này.
Lại thực sự xuất hiện một tấm lưới.
Tấm lưới này.
Che cả bầu trời.
Như thể tất cả mọi thứ ở trên thế gian này đều có thể bị nó cuốn lấy, ở dưới lưới Pháp này, bất kỳ một thứ nhỏ bé nào cũng không ẩn nấp được.
Ngay cả Phật quang tựa như ngọn núi kia, lúc này cũng bị cuốn thật chặt ở trong đó, không thể nhúc nhích được một chút nào.
Hai chiêu Phật pháp liên tiếp, đều bị đối phương hóa giải được một cách nhẹ nhàng không gánh nặng, may là hiện tại đang ở trong tiểu thế giới Tu Di này, chứ không phải là ở bên trong địa ngục, nếu không, bảo đảm sẽ khiến một đám người nhìn đến vỡ mắt kinh.
Vị Bồ tát cao cao tại thương, buông rèm nhiếp chính địa ngục cả ngàn năm nay, có khi nào từng yếu thế ở trước mặt một người như vậy?
Coi như là lúc trước khi đối mặt với Doanh câu cùng Đệ nhất quay trở về, ông ta bị đấm ngã liên tục hai ba lần, nhưng đó cũng chỉ bởi vì Bồ tát khinh thường động thủ với bọn họ vào lúc đó mà thôi.
Chỉ cần vẫn chưa động thủ, thì có nghĩa là chưa từng thua.
Kết quả thê thảm đến đâu, cũng vẫn mang theo một loại ung dung như trước.
Đây cũng không phải miễn cưỡng tự dát vàng lên trên mặt của mình, dù sao thì ngày hôm đó, bất luận là người đánh ông ta hay là người ở bên cạnh nhìn ông ta bị đánh, thì sau chuyện đó, trong lòng tất cả mọi người, vẫn là càng coi trọng Bồ tát hơn một bậc.
Nhưng hiện tại.
Bồ tát đã ra tay.
Một khi ra tay, kết quả thắng thua trong đó, chắc chắn sẽ có.
Lão đạo tiếp tục ăn chuối tiêu, vẫn không quên trêu chọc nói:
- Tôi nói này, Địa Tạng à, chưa được ăn cơm no đúng không?
Đây đơn thuần là xem náo nhiệt không chế chuyện lớn mà, hơn nữa, ông ta còn thực sự rất thích tình huống ở trước mắt này.
Vất vả như vậy mới đào ra được một cái hố cực lớn như thế, sau đó nhìn Địa Tạng từng bước từng bước nhảy vào trong hố.
Ahhh.
Tư vị này, loại cảm giác thành tựu này, mùi vị của quả dưa* này, đúng là ngon miệng.
(*ở TQ, “ăn dưa” = hóng chuyện, nói dưa ngon, ý chỉ chuyện lớn, và khiến bản thân hài lòng)
Ở phía sau, hoa sen màu vàng kim lơ lửng bay lên, đi thẳng về phía trước.
Ngay sau đó.
Bóng dáng của Bồ tát tự biến mất ngay tại chỗ, xuất hiện ở bên trên đóa hoa sen vàng.
Trong nháy mắt, ánh sáng của hoa sen vàng kim cùng với khí tức trên người Bồ tát dung hợp lại với nhau.
Giờ khắc này.
Quang hoa nội liễm*.
(*ý chỉ sự rực rỡ được giấu vào bên trong)
Chỉ còn lại một thứ vật chất giống như bột phấn màu vàng kim bao trùm từng tầng ở bên trên hoa sen vàng kim.
- Trấn!
Hai tay Bồ tát kết ấn.
Tát hai tay bóp ấn.
Hoa sen vàng đáp xuống.
- Ầm!
Ngọn lửa màu trắng sữa đang hừng hực kia, bị đóa hoa sen vàng kim này trực tiếp tách ra.
Áp lực hào hùng, trực tiếp biến mất.
- Ông!
Cơ thể của lão Trương run lên bần bật, vị trí hai đầu gối, lại càng xuất hiện tình trạng chịu không nổi mà phát ra một tiếng giòn vang.
- Rắc rắc!
- Rắc rắc!
Hai tiếng xương gãy vang lên.
Lão Trương trực tiếp té quỵ ở trên mặt đất, hai tay chống đất.
Hoa sen vàng ở trên cao.
Áp lực kinh khủng ập tới từng trận nối tiếp từng trận.
Phần lưng của lão Trương bắt đầu không ngừng bị ép xuống rồi ép xuống rồi lại ép xuống.
Nếu như Phật pháp đã không cách nào có tác dụng gì ở trước ngọn lửa quỷ dị của đối phương, vậy thì Bồ tát sẽ lựa chọn cách khác.
Ở dưới áp lực kinh khủng này, xương cột sống của lão Trương cũng đã bắt đầu giống như là đang đốt pháo vậy, nổ vang một tiếng nối tiếp một tiếng.
Tiếng động này, khiến người ta tê cả da đầu.
Lão đạo thì trực tiếp quăng vỏ chuối tiêu mà mình đang cầm trên tay xuống đất.
Chỉ vào Bồ tát đang ở trên cao mắng:
- Phi, quá không biết xấu hổ rồi, ban đầu là ai nói không thích dáng vẻ của đám Chư Phật ở Phật giới kia, một mình đến địa ngục để tìm phật pháp thực sự?
- Sao rồi, không thích bọn họ còn dùng pháp khí của bọn họ, ông như vậy cũng quá miệng thì ngại nhưng cơ thể rất thành thực rồi đó!
- Đóa sen vàng này, là do xá lợi của Nhiên Đăng Cổ Phật sau khi viên tịch biến thành, ở Phật giới cũng được coi là chí bảo, thế mà lại ở trong tay ông.
Bồ tát không vui không buồn, nhưng lại tình nguyện đáp lại lời của lão đạo:
- Dụng cụ không phân chia giai cấp, Phật có mài đao cũng vì A La Hán.
Ý của lời này chính là, công cụ của tôi vô tội, không phân biệt được thiện ác, phải xem bản chất của người sử dụng nó như thế nào.
- Được, được, được, bang hòa thượng các người đây, ngược lại giỏi nhất đúng là đánh võ mồm mà.
Lão đạo vén tay áo lên.
Rốt cuộc cũng xuống giường.
Tay chỉ vào Bồ Tát.
Nhảy dựng ngay tại chỗ:
- Xem ra, chỉ có thể để bản Phủ Quân tự mình ra tay, bản Phủ Quân cảnh cáo ông, thực sự đến lúc Phủ Quân ra tay, ông có bản lĩnh thì đừng chạy, ngược lại thì tôi muốn xem thử một chút, trước Hiên Viên kiếm có thể tìm được bản Phủ Quân, bản Phủ Quân có thể hoàn thành việc tương ái tương sát với ông hay không!
Bồ tát vẫn đứng ở trên đóa hoa sen vàng như trước, tiếp tục áp chết đè nghiến lão Trương ở bên dưới, nhưng đôi mắt, đã nhìn về phía lão đạo.
- Đến đây nào, bản Phủ Quân không thích khi dễ người khác, trước tiên ông giải quyết người bạn nhỏ này cho xong đi, rồi bản Phủ Quân cùng đấu một chọi một với ông!
Lão đạo bày ra dáng vẻ súng thần công trên đường.
Sau khi Bồ tát nghe thấy lời này.
Cúi đầu.
Nhìn về phía bên dưới đóa sen vàng.
Lão Trương – người đã bị nghiền ép đến mức cơ thể gần như đã không nhìn ra hình người nữa, đang nằm ở trên mặt đất.
Trong một khoảnh khắc.
Bồ tát trầm mặc.
- Này nha, nhìn ra rồi sao? Không tệ không tệ, ông là người thông minh, cõi đời này, người thông minh hơn cả ông, có lẽ thực sự không được bao nhiêu, nhưng thực sự, đúng như bản Phủ Quân đã nói trước đó, nếu cho ông một ngàn năm, đoán chừng đó sẽ là một câu chuyện khác rồi, nhưng không còn cách nào nha.
- Cũng đừng nói người anh trai như tôi đây khi dễ ông.
Nói xong.
Lão đạo đưa tay chỉ Châu Trạch ở sau lưng.
Vừa chỉ chỉ lão Trương gần như đã bị nghiền ép thành mặt phẳng ở trước mặt.
- Ở nơi này, ngay cả tôi, cũng chỉ có thể coi là một đứa em trai mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận