Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 916: Anh... ông chủ ài... (1)

Lông của con hàng này so với tơ lụa tuyệt đẹp nhất còn sờ tốt hơn, sờ đến thật sự rất thoải mái.
Dường như Hoa Hồ Điêu cũng quen rồi, liền bò lổm ngổm ở nơi đó, để cho Châu Trạch sờ, thậm chí còn sẽ rất không có liêm sỉ của Yêu thú dựa theo góc độ vuốt ve của Châu Trạch mà thay đổi tư thế của mình, để cho Châu Trạch sờ được thoải mái hơn.
Con hàng này, chỉ cần không làm đau nó, tất cả đều dễ nói.
Đúng rồi.
Liên quan tới lai lịch của con hàng này, dường như vẫn còn chưa biết được, rốt cuộc là người nào phong ấn nó ở nơi đó, anh lại đem nó ra, nếu hút hết Thi Độc ở nơi đó có thể sẽ dẫn tới ảnh hưởng gì sau này hay không, dường như cũng không thể chắc chắn.
Nhưng.
Mặc kệ nó.
Không quan tâm.
Nhắm mắt.
Quên mình.
Không lo.
Cá mặn.
Tùy duyên đi.
Giờ khắc này, Châu Trạch cảm giác nội tâm của mình trở nên vượt ra khỏi trần thế, cảm thán sự mênh mông của vũ trụ sự, sự mênh mông của thời không, giống như là đã đạt đến một loại cộng hưởng với bầu trời đầy sao này.
Mọi người đều là một con cá trong mênh mông, bay nhảy thế nào đi nữa, chẳng qua là biến thành một con cá biết bay nhảy.
Bạn xem.
Vẫn là một con cá.
Châu Trạch nhớ đến nhân vật chính trong rất nhiều tiểu thuyết ở trên kệ sách của mình, sau khi tiến vào trạng thái này, giống như là đều sẽ có tinh hoa gì đó tiến vào cơ thể, hoặc là đại triệt đại ngộ (có thể hiểu là thông suốt triệt để) cảnh giới trực tiếp bay lên, nhưng đến lượt anh làm sao một chút cảm giác cũng không có?
Không có gì quan trọng cả.
Chính mình thoải mái là được rồi.
Đắm chìm, đắm chìm, tiếp tục đắm chìm…
Thẳng đến lúc.
Dường như có một người đã không nhìn nổi.
Từ đáy lòng mở miệng nói:
- Đủ…rồi…
- Tôi luôn cảm thấy tôi cần phải có một chút không gian cá nhân, tỷ như lúc tôi không gọi anh, anh không nên tùy tiện lòi ra.
- Anh… lại… không… được… nhân… đạo…
- Cũng là bởi vì anh đang ở đây trong cơ thể tôi, cho nên tôi mới không tiện…
- HA… ha…
- Ha, tôi nói, Thiết hàm hàm, anh cười cái gì?
- Tôi… tin… rồi…
- … Châu Trạch.
Nói chuyện không trục lợi hơn nửa câu, Châu Trạch không thèm để ý Thiết hàm hàm nữa, chẳng qua là nói thật, thật ra cũng không quá tức giận.
Nhớ tới anh ấy ngủ say lâu như vậy.
Lúc này mới vừa tỉnh dậy không được mấy ngày.
Cuộc sống nha.
Thiếu mất anh ấy.
Dường như thật sự giống như mất đi không ít mùi vị.
Thỉnh thoảng đến mắng chửi mấy câu như vậy.
Lại còn có một loại cảm giác tình cảm.
Huống chi, anh ấy cũng đã nhịn rất lâu rồi, cũng phải để cho người ta trò chuyện phải không?
Vạn nhất lại nhịn đến nảy sinh vấn đề tâm lý gì đó, đến cuối cùng chịu tội vẫn là bản thân Châu Trạch.
- Khi… nào… lên... đường...
- Đi Tứ Xuyên sao?
Châu Trạch suy nghĩ một chút, tiếp tục nói:
- Phải đợi con đỡ đầu đó của tôi dưỡng tốt cánh tay đã, tôi lại nối lại cánh tay của tôi đã?
- Anh... đưa... lá... bùa….. cho... anh...ta... là... được... rồi...
- Chỉ cho một cái.
- Anh... tùy... tiện... đưa... đồ... của... tôi... cho... người... khác... sau... đó... đi... học... mấy... thứ... rác... rưởi... đó…?
- Anh ấy đơn giản, trình độ thấp, không cẩn thận, không hiếu học, học thức bình thường, anh quá cao thâm, không học được.
Ngàn bỏ vạn bỏ, nịnh bợ không được bỏ.
Anh vừa tỉnh lại, sẽ không một mực hơn thua với anh.
- Anh... nghĩ... tôi... có... thích... nghe... loại... lời... nói... này... hay... không...?
- Ý của tôi không phải là như vậy, tôi biết anh chắc chắn không...
- Quả... thực... là... rất... thích... nghe...
- ... - Châu Trạch.
- Anh... có... thể... học... tập... theo... anh... ta...
- Anh không tức giận?
Đây giống như là một tông môn, một đệ tử khi sư diệt tổ sáng lập ra một bộ công pháp, đệ tử đời sau chắc chắn không tiện học bộ công pháp này, nếu không phải vậy ý của anh là gì?
Dù là biết rõ môn công pháp này tốt, nhưng lại không thể học, không phải là chỉ có trong quan trường mới chú trọng tính chính xác trong chính trị.
- Nhưng... không... phải... là... loại... học... như... thế... này...
- Anh dạy tôi à?
Châu Trạch cười cười.
Châm điếu thuốc.
Tiếp theo còn chưa kịp hút được một hơi.
Đáy lòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng:
- Được...
- Vùuuuu!
- Tôi đệt, anh!
Châu Trạch còn chưa kịp phản ứng.
Cảm giác được trong đại não của chính mình thoáng cái đã bị cảm xúc tiêu cực hoàn toàn lấp đầy.
Sợ hãi, mắng chửi, ghê tởm, căm ghét…
Rất nhiều hơi thở mang thuộc tính tiêu cực bắt đầu phát tiết ra ngoài.
Châu Trạch mới vừa nghĩ tới chuyện này.
Sát bút hiện tại lại không ở trong cơ thể mình, mà là ở bên trong mông của Hoa Hồ Điêu.
Không có sát bút áp chế.
Khoảng cách giữa bản thân và Châu Trạch.
Thực sự quá gần quá gần!
- Điên... là... thân... thể... không... phải... là… ý... chí...
Châu Trạch giơ hai cánh tay lên lộ ra vị trí gân xanh.
Quần áo vừa mới tắm rồi thay ở trên người bắt đầu từ từ bị cương khí xé toạc ra.
Phù văn ở vị trí ngực bắt đầu lộ ra.
Trong đôi mắt.
Hoàn toàn bị ánh sáng màu đỏ rực bao trùm, mang theo áp lực bàng bạc!
Tế bào toàn thân cao thấp, mỗi một tấc xương cốt.
Phảng phất như đều đang hoan hô tập thể.
Giống như là một lưỡi dao sắc bén đã mài được nhiều năm rồi.
Đã không kịp chờ đợi muốn ra khỏi vỏ!
...
Lão đạo ôm tiểu Hầu Tử ở trong ngực, đang ở cho nó uống sữa.
Dĩ nhiên không phải là sữa của Lão đạo.
Mà là sữa chua đặc biệt mua về.
Tiểu Hầu Tử từ từ uống.
Đầu nhỏ rúc vào chỗ khuỷu tay của lão đạo.
Hai người lộ ra vẻ yên tĩnh ôn hòa.
- Mày đó mày, lần sau đừng như vậy nữa, tự tìm phiền não rất không thú vị nha.
- Chi...... Chít chít chi! ! ! ! ! !
Tiểu Hầu Tử bỗng nhiên gấp rút kêu lên.
Trong mắt lộ ra thần sắc kinh khủng.
- Mẹ thật, mày như thế sao lại đột nhiên chảy ra rồi, đột nhiên chảy ra rồi!
Lão đạo thật sự hồn nhiên không cảm giác được.
Nhưng tiểu Hầu Tử trời sinh bén nhạy lại để cho nó cảm ứng được một cỗ khí tức ngoan lệ điên cuồng bỗng nhiên từ dưới chân mình dâng lên, lông khỉ toàn thân cao thấp đều lập tức dựng đứng lên!
...
- Cảm ơn nhé, đã thay tôi chăm sóc cho nó.
Luật sư An cảm ơn Tiểu Loli.
Tiểu Loli không lên tiếng, cô ấy cũng chẳng muốn đi khách sáo gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận