Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1707: Tốt lắm (2)

Bồ tát khẽ lắc đầu, đồng thời tiếp tục đi về phía trước.
- Ha ha, người có mệnh không tốt.
- Bởi vì số mệnh không tốt, cho nên mới nghĩ tới một vài lời canh gà để khích lệ bản thân một chút, mệnh của bản Phủ Quân tốt như vậy, sao tôi lại không tin được chứ?
Lão đạo vừa nói dứt lời, thuận tay sờ đũng quần của mình một cái, sờ một cái, lại sờ thêm một cái, lại tiếp tục sờ một cái.
Ố, sao lại không sờ được vậy chứ?
- Đã sớm đổi quần áo mấy lần rồi.
Châu Trạch nhắc nhở.
Từ khi nhập viện tới nay, lão đạo đã vào phòng phẫu thuật mấy lần rồi, có thể ngay từ đầu vẫn có lá bùa được giấu ở một nơi cũ nào đó, nhưng đoán chừng là trong quá trình này, đã sớm bị một hộ sĩ nam nào đó cầm đi, cho vào trong máy giặt và trộn đều rồi.
- Haizz.
Lão đạo thở dài, dường như là vì không thể sờ tới lá bùa mà cảm thấy đau thương.
- Lão Trương có chuyện gì vậy?
Châu Trạch nhìn lão Trương hỏi.
Lão Trương thì ngược lại, sau trận kinh hoảng khi mới bắt đầu, bây giờ đã trở nên bình tĩnh lại.
Đại khái là anh ấy đã đoán được có chuyện gì sắp xảy ra rồi, cho nên vào thời khắc này, anh ấy không hề mắt lệ ầng ậng mà nói ra một vài lời ly biệt cảm động lòng người với Châu Trạch vã lão đạo.
Chẳng qua là chỉ rũ mắt xuống.
Ở trong đáy lòng lại tiếp tục nói thầm những lời mà ngày hôm qua bản thân đã luôn lặp đi lặp lại.
Anh ấy biết rõ, lúc mình biến thành cái thứ kia, bản thân anh ấy, cũng sẽ tiêu tan.
Nhưng anh ấy hy vọng, ám thị tâm lý cùng với chấp niệm mà hiện tại anh ấy đã hình thành, có thể ảnh hưởng đến vị đó.
Bản thân không còn thì cũng đã không còn nữa rồi.
Nhưng nếu có thể cứu được ông chủ và lão đạo.
Thực sự rất đáng giá.
Anh ấy nợ Châu Trạch, anh ấy biết rõ Châu Trạch lười đến thế nào, nhưng lúc trước đối phương còn bận rộn giúp anh ấy nhiều như vậy, đó là còn chưa nhắc tới, anh ấy còn thiếu Châu Trạch một cái mạng.
Về phần lão đạo, tuy nói lão đạo ở trước mắt này khiến cho anh ấy nhìn không thấu được, cảm thấy rất xa lạ, nhưng lão đạo trước kia, đúng thật là một người tốt, đơn thuần đứng ở góc độ cống hiến cho xã hội, lão Trương cảm thấy lão đạo – một người mà cả nửa đời trước cho tới hiện tại cũng đều quyên tiền, quyên góp đến mấy trăm triệu, giá trị của ông ta còn lớn hơn anh ấy nhiều.
Nếu như là một người ngoài đến đánh giá giá trị của người khác, thì nhất định sẽ có sự thiên vị, thậm chí là một loại tính chất thiếu chính xác một cách tự nhiên, nhưng những suy nghĩ này, là cửa chính bản thân lão Trương.
Lão đạo nhìn Châu Trạch một cái, vừa liếc nhìn sang lão Trương, lắc đầu một cái.
- Ông đã làm gì? - Châu Trạch tiếp tục hỏi.
Lão đạo kinh ngạc một chút.
Đưa tay chỉ chính mình.
Sau đó khoát khoát tay:
- Ôi ôi ôi, anh trai ngài cũng đừng trách tôi chứ, tôi thế nhưng không hề làm gì cả.
- Không phải là ông làm, thì là ai làm?
Đến lúc này rồi.
Dường như Châu Trạch cũng đã có thể đoán được một ít về việc rốt cuộc trên người lão Trương đã xảy ra chuyện gì.
Cũng chỉnh bởi vì như thế.
Loại hành vi che giấu anh mà dùng mạng của thủ hạ mình làm vật hy sinh khiến cho anh theo bản năng mà cảm thấy căm tức.
Đời trước sợ nghèo, đời này đương nhiên sẽ keo kiệt.
Đời trước cô đơn sợ, đời này đương nhiên sẽ coi trọng người một nhà.
Ông chủ Châu vẫn luôn không phải là một kiêu hùng gì đó, anh cũng lười phải đi làm một kiêu hùng gì đó, anh cảm thấy, đại gia đình tiệm sách đều ở bên nhau, mỗi ngày anh đều có thể uống một ly cà phê xem một phần báo giấy, cuộc sống như vậy, thì đã vô cùng thoải mái rồi, cần gì phải tranh đua với đời chứ?
Cho nên, lúc thật sự gặp phải nguy hiểm, chặt đuôi tìm đường sống gì đó, ông chủ Châu thật sự khinh thường làm chuyện đó, cùng lắm thì mọi người cùng nhau xông lên liều mạng chiến đấu, còn thật sự sợ chết nữa sao?
Lão đạo nhíu mày một cái, đối mặt với loại chỉ trích này của Châu Trạch, ngược lại cũng không tức giận, lại có vẻ hơi tủi thân.
- Chuyện này, thật sự là không liên quan tới tôi mà.
- Không hỏi ông, chẳng lẽ hỏi tôi?
- ... - Lão đạo.
Lúc này.
Bồ tát đã tới vị trí cách giường bệnh không tới năm mươi mét.
Ông ta ngẩng đầu lên.
Mặt nạ màu vàng óng trên mặt dường như đã đạt thành một loại hài hòa với bầu trời.
Toàn bộ bầu trời của tiểu thế giới đều giống như là được dệt lên từng sợi màu vàng kim, tương tự như vậy, hoa cỏ cây cối cùng với cầu nhỏ suối chảy khắp bốn phía, cũng đều được dát lên một tầng màu vàng kim.
Hoàn thành.
Tiểu thế giới Tu Di này.
Đã được ông ta củng cố rất tốt rồi.
Lão đạo không dám tiếp tục tranh cãi với Châu Trạch, dù sao thì Bồ tát cũng đã đến bên cạnh rồi, hơn nữa, người một nhà còn cãi nhau thì thật là quá đáng.
Không phải là cảm thấy làm như vậy thân giả thống cừu giả khoái*, mà chỉ đơn thuần cảm thấy.
(*ý chỉ hành vi làm tổn thương người thân nhưng lại kiến kẻ thù vui mừng)
Đệt mẹ, các người xem Địa Tạng người ta là không khí sao, Địa Tạng người ta không có sĩ diện sao?
- Thật ra thì đi, Địa Tạng, ông thực sự rất thông minh, một ngàn năm trước, lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy ông, cũng đã cảm nhận được rồi.
- Nhưng không còn cách nào nha, nếu như ông có thể bỏ ra thêm một ngàn năm nữa, nói không chừng, chuyện này thật sự đã khác rồi.
Dường như Bồ tát cũng không quan tâm đến lời nói của lão đạo.
Ngược lại hai tay lại buông thõng xuống.
Một khắc sau.
Gió nổi lên.
Mây cuồn cuộn.
- Tốt lắm.
Bồ tát mở miệng nói.
Lão đạo chép chép miệng.
Đưa tay đẩy lão Trương đang đứng ở bên cạnh một cái.
Nhún vai một cái.
Có chút bất đắc dĩ.
Có chút nhăn nhó.
Giống như là học sinh tiểu học bước lên trên bục và kể lại bài văn xuất sắc của mình cho bạn học cả lớp nghe vậy.
Mang theo chút ngượng ngùng và hướng nội:
- Trùng hợp, chúng tôi cũng rất tốt.

- Rắc rắc…
- Rắc rắc…
- Rắc rắc…
Rất nhiều người, có thể bình thường sẽ không chú ý đến một chi tiết, đó chính là lúc bạn đang nhìn người khác ăn thức ăn, trong miệng của bạn, sẽ theo bản năng mà tiết ra nước bọt.
Hơn nữa, người trong tầm mắt kia ăn đến càng ngon miệng, thì nước bọt tiết ra cũng càng nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận