Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1589: Vượng Tài (2)

Nhưng nó lại không thể nào không tuân theo mệnh lệnh của Châu Trạch được.
Sau khi đi vòng vòng thêm mấy vòng nữa.
Sát bút trực tiếp đâm vào vị trí ngực của lão Trương.
Là thật sự đâm vào.
Đường đường chính chính không chút che giấu mà trực tiếp mở ra một cái lỗ ở trên thân thể của bạn.
Tiến vào!
Mặc kệ mấy người là đường thủy hay đường bộ.
Tự tôi mở đường là được rồi!
Một màn này, ông chủ Châu nhìn thấy mà mí mắt cũng có chút co giật, cơ thể của lão Trương lại càng là co giật một trận kịch liệt.
Ngay sau đó.
Một chữ “phong” màu đỏ xuất hiện ở vị trí trán của lão Trương.
Vốn dĩ, còn có là toàn bộ sự kiện này cũng sẽ bởi vì sự ra tay của Sát bút mà tạm lắng lại, dù sao, lúc trước Sát bút cũng từng được ông chủ Châu dùng để phong ấn Thiết hàm hàm.
Nhưng lần này.
Hình như có hơi khác một chút.
Chữ “phong” mà Sát bút ngưng tụ ra lại vặn vẹo rồi tan rã, rất rõ ràng, chuyện này là bởi vì cho dù có dựa vào sức mạnh của Sát bút, cũng vẫn không cách nào chế trụ được sức mạnh gần như là đang bùng nổ bên trong cơ thể lão Trương.
Cùng lúc đó.
Ánh sáng trắng với tốc độ cực nhanh ở vòng ngoài cũng đang tụ tập về đây càng ngày càng nhiều.
Giống như là từng phát đạn pháo đang không ngừng bắn về nơi này vậy.
Hơn nữa, tần số còn đang không ngừng gia tăng!
Nhưng mà.
Vào lúc này, nếu như bạn rút bỏ hàng phòng thì cũng không thực tế.
Bởi vì những luồng ánh sáng trắng này đều hướng về phía lão Trương.
Lúc này, nếu như anh không giúp lão Trương chống đỡ những luồng ánh sáng trắng này.
Kết cục của lão Trương rất đơn giản.
Hoặc là bị đập chết.
Hoặc là trực tiếp bị nổ chết tươi!
Nhìn cái bộ dạng hiện tại của anh ấy, rõ ràng là anh ấy đã cầm cự đến sắp nổ từ trước khi nhóm người bên mình tới, nếu như nhóm người ông chủ đến trễ một lúc nữa.
Là đã có thể thu nhặt đống lão Trương – người đã nổ tung tràn đầy khắp công viên rồi.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Ngay cả ông chủ Châu hiểu biết rộng rãi cũng có chút mê mang.
Thật ra thì.
Đây không chỉ là mê mang.
Càng nhiều hơn vẫn là một loại hạn chế trong tư duy của con người.
Có một vài phương hướng có chút khả năng xảy ra, căn bản cũng sẽ không suy nghĩ đến.
Giống như là khi cảnh sát bình thường đụng phải một vài vụ án không thể tưởng tượng nổi, bọn họ chỉ có thể liều mạng mà tìm manh mối điều tra suy luận, mà sẽ không trực tiếp nhận định là “có quỷ” từ ngay từ đầu.
Mà lúc này.
Giọng nói của Doanh câu truyền tới.
Mang theo chút phiền muộn,
- Haizz… Vượng… Tài… mất… rồi…

Thế giới sâu bên trong linh hồn.
Doanh câu ngồi ở trên Vương tọa bạch cốt.
Hai tay đặt ở hai bên.
Trong ánh mắt.
Ngược lại cũng không có quá nhiều bi thương.
Càng nhiều hơn.
Vẫn là một loại thổn thức khi lại mất đi một “bạn già” cùng thời đại (Vượng Tài).
Mà ở ngoài hiện thực.
Ông chủ Châu còn đang đối mặt với mấy luồng ánh sáng trắng đang không ngừng kẻ trước gục ngã người sau xông lên này.
Lớp phòng ngự của Khánh đã ở bên ranh giới sắp hỏng mất rồi, mà lão Trương ở bên dưới cũng đang trong trạng thái cực kì khó chịu.
Đây dường như đã trở thành một ngõ cụt, bởi vì căn bản là bạn sẽ không tìm được đối thủ của mình, bạn cũng không biết được rốt cuộc phải làm thế nào để ngăn cản hết tất cả những thứ này.
Trước mắt.
Dường như chỉ có thể chơi theo cách chơi “tiêu hao chiến lực”.
Rất ngu.
Nhưng lại là một cách tất yếu bất đắc dĩ.
- Cô nghỉ ngơi một chút.
Châu Trạch nói một tiếng, sau đó dùng móng tay của mình đâm vào trong mặt đất, nhẹ giọng nói:
- Cà phê.
Trong một khoảnh khắc.
Từng đạo sợi xích màu đen tự dưới mặt đất bay lên không mà ra, thay thế Khánh trước màn hào quang, tiếp tục ngăn trở bạch quang xung kích.
- Để tôi bố trí một trận pháp?
Hứa Thanh Lãng hỏi.
Châu Trạch lắc đầu một cái, nói:
- Không kịp nữa rồi.
Bởi vì những luồng ánh sáng trắng hiện tại, đã bắt đầu trở nên lớn hơn những thứ đã xông tới tước đó, thế tấn công cũng vì thế mà trở nên càng nhanh và mãnh liệt hơn.
Giống như là quân đội đầy lòng hăng hái đã xông lên, lại không chút do dự mà gia nhập vào cuộc chiến.
Ông chủ Châu cảm giác mình thứ mà hiện tại bản thân đang đối mặt, là một vùng biển, còn bản thân thì là một con đê đang đứng sừng sững ở bên bờ biển.
Đôi mắt của Khánh có chút trầm xuống, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì đó, ngay sau đó, cô ta ngồi xổm xuống, một chưởng vỗ vào trên vị trí trán của lão Trương.
- Trước tiên tôi sẽ chia tách linh hồn cũng xác thịt của anh ấy.
Thể xác, thế nhưng thật ra lại có “tiêu chuẩn chứa nước” của nó, đúng vậy, nguyên nhân chủ yếu mà hiện tại lão Trương thống khổ như vậy, chính là bởi vì nhục thân của anh ấy đã chứa đựng lượng nước vượt qua mức độ cực hạn mà bản thân có thể chứa đựng được.
Mà linh hồn thì lại không giống với nhục thân, linh hồn so với nhục thân mà nói, quả thật rất yếu ớt, nhưng tính mềm dẻo và tính tạo hình của linh hồn lại cao hơn.
Giống như mà dạ dày bò và thùng nước nhựa có thể tích ngang bằng, xét trên phương diện sức chứa mà nói, chắc chắn thì thứ trước lại có thể chứa đựng được nhiều hơn thứ sau, bởi vì thứ trước có thể “mở rộng”.
Hiện tại, không phải là lão Trương không “nuốt trôi” được sao.
Giống như một đứa trẻ con ngang bướng đang có vẻ rất bất đắc dĩ khi đối mặt với một đống đồ ăn ngon lành mà bản thân ăn không trôi.
Nếu như nói là bản thân bụng dạ không tốt, không đủ rộng để ăn hết.
Thì việc hiện tại mà Khánh đang làm thì tương đương với việc cắt mở bụng giúp cho lão Trương, khiến cho bụng của anh ấy có thể đủ rộng để tiếp tục ăn.
Châu Trạch sửng sốt một phen, nhưng không lên tiếng ngăn cản.
Lúc này cũng chỉ là sự chia cách ngắn ngửi giữa nhục thân và linh hồn mà thôi, anh vẫn còn đang chống đỡ giúp cho lão Trương, rốt cuộc có cần dựa vào lão Trương nuốt lấy hay không, còn rất khó nói được.
Chẳng qua là, rất nhanh, Châu Trạch đã phát hiện chuyện lần này đang trở nên càng ngày càng khó giải quyết.
Bởi vì.
Thứ tới.
Không đơn thuần chỉ là loại ánh sáng trắng kia nữa.
Thế mà lại có bóng dáng Độc giác thú được huyễn hóa bằng ánh sáng đang xông phá về hướng này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận