Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 347: Cứu em gái!

Ăn xong kem tuyết trở lại phòng đọc sách, Châu Trạch theo thói quen vọt vào tắm. Chờ khi anh lên tầng đẩy cửa phòng ngủ ra, phát hiện Oanh Oanh đang đổi khăn trải giường.
Cô gái nhỏ ngồi xổm bên giường, rất cẩn thận mà vén khăn trải giường vào trong mỗi góc, sau đó chậm rãi căng phẳng, làm tới rất cẩn thận và tri kỷ.
Châu Trạch cũng chưa tiến vào ngay. Dù sao hiện tại cũng chỉ mới vào đêm, bình thường, việc buôn bán chính thức của phòng đọc sách vẫn diễn ra vào buổi tối, anh làm ông chủ đương nhiên không thể chạy lên tầng ngủ được.
Ông chủ tiệm bình thường mà đi ngủ như vậy, khác gì toàn tiệm hít không khí mà sống.
Đến tiệm Châu Trạch lại có chút đặc biệt. Nhân viên dưới tay anh người này có tiền hơn người kia.
Cho dù việc làm ăn của anh không tốt, bọn họ vẫn có thể ăn uống nhậu nhẹt như thường, ngược lại chỉ có người làm ông chủ như bản thân mình phải hít không khí mà sống.
Đi tới phòng cách vách nhìn lão Hứa một hồi. Lão Hứa còn hôn mê. Trải qua những ngày khôi phục, thoạt nhìn cậu ta chỉ như mỹ nhân đang ngủ thiếp đi.
Nếu không phải móng tay mình còn hơi khó chịu, sợ xảy ra thao tác sai lầm, hiện tại Châu Trạch thật muốn đâm cậu ta tỉnh.
Ngủ, ngủ, ngủ,
Chỉ biết ngủ,
Không cần đi làm à.
Cậu cho rằng mình có hai mươi mấy căn hộ đã rất giỏi rồi sao?
Cậu cho rằng có hai mươi mấy căn hộ là đời này áo cơm không lo, có thể không ngừng ngủ nướng?
Ngộ nhỡ giá nhà hạ xuống thì sao?
Nghĩ đi nghĩ lại.
Châu Trạch lắc đầu.
Ừm.
Hình như chuyện ngộ nhỡ này rất khó có khả năng xảy ra.
Ra khỏi phòng, trên vị trí hành lang có một rương thủy tinh lớn, bên trong có một chậu hoa.
Chậu hoa này vốn được đặt trong phòng lão đạo. Lúc trước lão đạo và Deadpool ngủ cùng một phòng, sau đó bản thân lão đạo đã tự dời nó ra ngoài.
Nguyên nhân là vì khi ngủ.
Lão đạo luôn có thể nghe được tiếng hoa nở.
Nếu như chỉ là một lần, có thể nói loại thể nghiệm này rất tươi đẹp, nếu nhà văn nhà thơ ở đây còn có thể vì thế mà làm thơ…
Nhưng dựa theo cách nói của lão đạo, thằng này nở suốt cả đêm, mở rồi lại khép, khép rồi lại mở, mở lại khép… Giống hệt như khi ngủ, có người cầm vô số trang giấy không ngừng lật lật xé xé ngay trước mặt mình vậy.
Cho dù là chuyện tốt đẹp tới cỡ nào, trải qua nhiều cũng sẽ cảm thấy không có ý nghĩa gì.
Buổi tối, chậu hoa được đặt trong lối đi nhỏ. Ban ngày nó lại được đặt ở trên ban công trong gian phòng tầng hai, để nó được phơi nắng trọn vẹn.
Sau một đêm, ngay từ đầu khi Châu Trạch nhìn trạng thái của Deadpool, anh còn cho rằng anh ta sẽ chậm rãi nhúc nhích thân thể tàn phế của mình, sau đó chậm rãi phục hồi như cũ. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, hẳn là mình đã nghĩ quá đơn giản. Phía dưới rương thủy tinh lớn gần như đã thành một bãi bùn nhão dính dính, mấy lá sen lớn và một nụ hoa lớn chừng quả đấm đã mọc cao tới miệng rương thủy tinh.
Sẽ không.
Thực sự mọc dài không ngừng đấy chứ?
Trong lòng Châu Trạch cũng có chút không nắm chắc. Ai kêu tiểu Hầu Tử rảnh rỗi không có chuyện gì làm, lại bỏ thêm hạt giống vào trong này đây.
Cầm lấy đường gluco bên người, Châu Trạch lại rót thêm vào trong rương thủy tinh. Rõ ràng nụ hoa còn hướng về phía Châu Trạch lắc lắc, như đang cảm ơn lấy lòng Châu Trạch vậy.
- A.
Khóe miệng Châu Trạch lộ ra vẻ mỉm cười.
Đưa tay đụng nụ hoa này một cái.
Hoa bỗng nở rộ.
Bên trong lộ ra cánh hoa tràn đầy.
Khi Châu Trạch đưa tay tới thì nó tạm thời mở ra, nhưng lại nhanh chóng khép kín, giống như muốn cắn xuống tay của Châu Trạch vậy.
Châu Trạch không tránh né, mặc cho đóa hoa này bao phủ lấy bàn tay của mình.
Ngay sau đó.
Cảm giác đau đớn không truyền đến. Trái lại lòng bàn tay, nhất là đầu ngón tay như được một dòng nước ấm bao trùm, rất thoải mái.
Đại khái qua vài phút, cánh hoa lần thứ hai mở ra.
Châu Trạch rụt tay mình về, phát hiện trên tay mình tràn đầy chất lỏng màu trắng sền sệt, tản ra mùi thơm lạ lùng. Móng tay ngón út vốn đã đứt gãy bây giờ lại ngưa ngứa, đây là dấu hiệu sắp mọc móng mới.
Đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lá sen, xem như là cảm ơn anh ta.
Châu Trạch một nhìn tay mình vừa xoay người đi xuống tầng. Tuy nói ông chủ Châu có bệnh thích sạch sẽ, nhưng anh cũng biết, hiện tại anh không thể lau loại chất lỏng trên tay được.
Một con muỗi từ đầu hành lang bay qua.
Khi nó tới gần rương thủy tinh thì.
Nụ hoa bỗng nhiên dài ra hai mét, mạnh mẽ chui lên, mở cánh hoa ra, thu nhập con muỗi này vào "trong miệng", sau đó lại rụt trở về.
... ...
- Ông chủ.
- Đã bàn xong rồi, ba ngày sau sẽ tới nhà anh ta.
Lão đạo đến báo cáo lại với Châu Trạch.
Châu Trạch gật đầu. Lão đạo tới để trưng cầu ý kiến của anh, Châu Trạch cũng đã đồng ý.
- Ông chủ, thủ ấn trên lưng tên kia rốt cuộc là chuyện gì vậy?
- Có thể là chạm quỷ trên đường, bị quỷ vỗ vai hỏi đường.
- Vấn đề lớn không?
- Một dấu ấn quỷ mà thôi. Trên người anh ta lại không có biểu hiện bị quỷ gì quấn lên, cả người thoạt nhìn cũng rất bình thường, hẳn là vấn đề không lớn.
Thế đạo này, người bị quỷ hại thật sự rất ít, nhưng người đụng phải quỷ trong lúc vô tình lại rất nhiều. Chỉ có điều, đụng quỷ thì đụng quỷ, gần như không xảy ra chuyện gì. Quỷ có thể hại người là thiểu số trong thiểu số.
- Hy vọng anh ta không sao, người trẻ tuổi tốt biết bao.
Tuy nói thanh niên trẻ tuổi giữ trật tự đô thị kia không ngừng mở miệng “cha con”, khiến lão đạo sợ đến sau lưng không ngừng túa mồ hôi lạnh, nhưng người ta cũng chỉ xuất phát từ tâm địa tốt.
- Tôi phát hiện gần đây ông hơi bác ái thì phải. - Châu Trạch cười nói.
Một người xa lạ đến mời bản thân mình tới nhà anh ta làm lễ cúng.
Tuy cái đồ chơi nhân tình này không có biện pháp công khai ghi giá, nhưng bất kỳ người nào cũng không thể phủ nhận sự quý trọng của nó.
- Hiện tại tâm tính của tôi đã khác, có thể giúp một cái người thì cứ giúp một người, coi như tích đức cho mình.
- Tư tưởng này của lão rất nguy hiểm, bình thường chỉ có người sắp chết mới có tâm trạng như vậy.
Châu Trạch đưa tay vỗ vỗ bả vai lão đạo.
Lão đạo sợ đến run một cái.
- Ông chủ, ông chủ không cần nói mấy lời dọa người như vậy chứ?
- Không có chuyện gì, chớ khẩn trương, dù sao thì ngươi chết xuống địa ngục cũng giống như quay về nhà mình vậy, tôi bảo đảm sẽ cho lão lên đường thật thoải mái.
- Này... ...
Lão đạo không biết mình nên cảm ơn hay không cảm ơn.
- Rầm!
Một tiếng trầm đục kịch liệt từ ngoài phòng đọc sách truyền tới.
Châu Trạch xoay người, nhìn thấy bên ngoài có một chiếc xe buýt lái lên trên lối đi bộ, một bên cột phòng cháy chữa cháy bị đụng vỡ, bắt đầu có nước phun ra ngoài. Đường phố đối diện còn có người thét chói tai.
- Xảy ra tai nạn xe cộ sao? - Lão đạo nói.
- Đi xem một chút.
Đi ra ngoài phòng đọc sách, trong nháy mắt, Châu Trạch đã nhìn thấy ở ven đường có một cô gái đang nằm. Cô gái té trên mặt đất, trên người có mấy chỗ chảy máu, phụ cận còn có mấy người bị thương ngồi dưới đất.
Tài xế xe buýt đã xuống xe, bộ dáng rất gấp gáp liều mạng gọi điện thoại.
Xuất phát từ một loại bản năng của bác sĩ đời trước, Châu Trạch chủ động đi qua. Đầu tiên là kiểm tra nữ sinh nằm trên mặt đất, gần như đã rơi vào tình trạng bán hôn mê, vì thoạt nhìn thương thế của cô ấy là nặng nhất.
Đầu, ngực cộng thêm bắp đùi đều có vết thương rõ ràng. Đầu bị nứt ra lỗ hổng khá lớn, trên người cũng có thể bị gãy xương.
- Ông chủ, không sao chứ? - Lão đạo đi theo qua.
- Lấy xe ra đưa cô ấy tới bệnh viện. - Châu Trạch nói.
- Ah, được.
Châu Trạch ngẩng đầu, nơi này có cameras, cũng đã ghi lại chuyện vừa xảy ra.
Lão đạo lái chiếc Nissan mới được sửa chữa ra. Châu Trạch đặt cô gái lên trên xe, lão đạo lái xe.
Trước đó Châu Trạch nói muốn đi thi lại bằng lái xe với lão đạo, thế nhưng lão đạo đi thi, còn Châu Trạch thì không.
- Đi bệnh viện nào? - Lão tỏ ý hỏi.
- Cái gần nhất.
Lão đạo lái xe tới một bệnh viện tư nhân.
Đúng vậy.
Không sai.
Chính là bệnh viện nhà họ Lâm.
Châu Trạch không liên hệ với viện trưởng Lâm. Chờ khi xe lái vào bệnh viện, tới khu cấp cứu khẩn cấp, Châu Trạch lại hướng về phía trong hô vài tiếng. Rất nhanh đã có hộ sĩ và bác sĩ đẩy cáng cứu thương xuất hiện, đẩy cô gái vào phòng cấp cứu.
Sau khi làm xong, Châu Trạch và lão đạo ngồi chồm hổm ở cửa vườn hoa hút thuốc. Đại khái qua hai giờ sau, tiếng giày cao gót vang lên, theo tới là mùi nước hoa rất quen thuộc.
- Người là anh đưa tới à? - Bác sĩ Lâm mở miệng hỏi.
Châu Trạch gật đầu.
- Hai người đụng phải sao?
- Có tai nạn xe ngay trước cửa tiệm, xe gây chuyện là xe buýt, chúng tôi đang làm việc tốt đấy. - Lão đạo lập tức giải thích nói.
- Nạn nhân gãy xương sườn, tràn khí ngực, tỳ vỡ tan, mấy người chúng tôi liên hợp nhận điều trị, sau khi chẩn đoán chính xác trực tiếp đưa tới phòng giải phẫu. Hiện tại mới vừa kết thúc phẫu thuật, rất thành công, cô gái đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch.
- Có cần đóng trước tiền viện phí không? - Lão tỏ ý hỏi.
Tới bệnh viện cần phải đóng tiền, lão đạo vẫn hiểu đạo lý này.
Châu Trạch lắc đầu.
Lão đạo gật đầu, thầm nói bệnh viện nhà mình thật trâu bò!
Lâm Vãn Thu cười cười: - Gây chuyện là xe buýt, như vậy, tất cả tiền chữa trị đều do bọn họ chi trả. Người bị hại không cần tốn một đồng tiền chữa trị nào.
- Đương nhiên, gặp phải tình huống này, chúng tôi đều phải đăng ký bảo đảm trước, khẩn cấp phê duyệt các hạng mục kiểm tra, xét nghiệm và một số hạng mục dùng thuốc, tạm thời trị liệu trước sau đó lại đóng tiền, để bảo đảm bệnh nhân có thể được cứu trị kịp thời.
- Dù sao thì mạng người cũng quan trọng hơn.
Lúc này, một chiếc xe gắn máy chạy đến bệnh viện, trực tiếp vòng qua cửa bảo vệ, lái đến dưới tòa nhà cấp cứu. Từ phía trên có một người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ nhảy xuống.
- Em gái tôi đang ở bên trong đúng không? - Người đàn ông hỏi.
Châu Trạch nghe ra giọng nói của người này. Khi ở trên xe, anh đã cầm điện thoại của cô gái gọi cho người nhà. Ừm, điện thoại của cô gái được khóa bằng vân tay, cho nên anh trực tiếp cầm ngón tay của cô ấy để mở.
- Giải phẫu rất thành công, em gái anh đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng. - Châu Trạch giải thích nói.
Đối phương nhìn lướt qua Châu Trạch, chạy vào bệnh viện.
- Cắt, ngay cả một tiếng cám ơn cũng không nói. - Lão đạo bất mãn nói.
- Đừng ý kiến, không phải khi lão giúp đỡ đám học sinh nghèo khó cũng gặp phải đãi ngộ như vậy sao?
- ... ... - Lão đạo.
- Được rồi, em cứ làm việc của em đi.
Châu Trạch quay qua nói với bác sĩ Lâm, sau đó ngồi về trong xe. Lão đạo lái xe, hai người cùng nhau về tới phòng đọc sách.
Phòng đọc sách vẫn kinh doanh đến rạng sáng ba giờ. Đêm nay việc làm ăn không khá, không có quỷ tới cửa, Châu Trạch cũng liền lên tầng ôm Oanh Oanh đi ngủ.
Chờ ngày thứ hai mười giờ, Châu Trạch tỉnh lại, mới vừa xuống tầng chuẩn bị vào phòng vệ sinh rửa mặt thì.
Lão đạo đã thức dậy từ trước, cũng đã quét tước vệ sinh xong, đang ngồi ở quầy bar uống trà bỗng nhiên cầm điện thoại di động hô lên với Châu Trạch:
- Ông chủ, ông chủ xem vòng bạn bè này một chút.
Nói xong, lão đạo đi tới, chủ động đưa di động đến trước mặt Châu Trạch.
- Có lòng tốt xin giúp đỡ:


Mau cứu em gái tôi


:
- Xe buýt đường 11 Thông Thành, tai nạn xe thảm liệt, thiếu nữ hoa quý bị thương nặng, gia cảnh bần hàn, cần tiền bảo vệ tính mạng gấp!
- Ừm? - Châu Trạch sửng sốt một chút, hỏi: - Chính là tai nạn xe ngày hôm qua sao?
- Đúng, chính là cô gái chúng ta đã đưa tới bệnh viện kia, trên đây còn có ảnh của cô ấy, còn có địa chỉ của bệnh viện, còn có số phòng bệnh, giống nhau như đúc.
Hẳn người viết bài là anh trai của cô gái.
Anh trai của cô ấy có viết: - CT ba chục ngàn, trong nhà vất vả lắm mới có thể góp được hai chục ngàn, nhưng bệnh viện lại không chịu.
- Bệnh viện chỉ nhận tiền không nhận người, hiện tại em gái anh ta cần được giải phẫu cứu mạng gấp!
- Còn cần một triệu tiền chữa trị, hy vọng mọi người trợ giúp em gái của anh ta.
- Mau cứu em gái của anh ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận