Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1697: Cho ông lễ Phật! ! ! (1)

Thanh niên mang khẩu trang mở miệng nói chuyện.
Mặc dù, vị nằm ở trên bàn mổ này, vào lúc này, cũng không có năng lực trả lời lại.
Nhưng chỉ số trên điện tâm đồ cùng với đủ loại máy móc có thể cho thấy rõ ràng, anh ra vẫn còn đang cố gắng hết sức vì sự “sống sót” của chính mình.
Dù là.
Loại chuyện lặt vặt này.
Cũng chỉ là đơn phương gánh chịu sự đau khổ của người phàm mà thôi.
- Ánh mắt của mọi người, vẫn luôn thiển cận, nông cạn, phiến diện…
- Cũng giống như trong cuộc sống hằng ngày, trầy tay trầy chân, qua một lúc, cũng sẽ khôi phục lại như trước.
- Bị cảm, nghỉ ngơi mấy ngày, uống chút thuốc, qua một thời gian cũng sẽ phục hồi lại như bình thường.
- Thông thường mọi người đều sẽ tự gây mê chính bản thân mình, cảm thấy dường như xảy ra bất cứ chuyện gì cũng có thể khôi phục lại như trước.
- Đây.
- Chính là cảm giác của anh.
- Nhưng chuyện này là giả, trên cái thế giới này, cũng không tồn tại việc thực sự khôi phục lại như lúc ban đầu.
Thanh niên mang khẩu trang cúi đầu, nhìn người bị thương ở trên giường bệnh một cái.
Lúc biến anh thành người phàm.
Khổ nạn của anh, nhận thức của anh.
Cũng sắp không khác gì người phàm rồi.
Tên thủ hạ này, giống như khi phát sinh tai nạn giao thông, đã vác một tấm vách ngăn ngăn cản chiếc xe lớn mất kiểm soát tiếp tục trượt đi.
Anh ta không dám buông tay, bởi vì chủ nhân của mình, vẫn chưa truyền đạt mệnh lệnh trò chơi kết thúc.
Anh ta đang tranh thủ thời gian cho chủ nhân của mình, thay vào đó tự mình gánh chịu sự giày vò và khổ nạn kinh khủng này.
Cho dù chủ nhân nhà mình chẳng qua chỉ đứng ở đằng sau lưng anh ta.
Làm một vài chuyện nhìn như không có bao nhiêu ý nghĩa.
Tỷ như.
Ngắm phong cảnh và suy nghĩ về nhân sinh.
- Anh nói, từ ngày đầu tiên khi tôi và ông ta bắt đầu đánh cờ, anh đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
- Thật ra thì, từ ngày anh xuống khỏi chiếc xe buýt cứu bọn họ khi bọn họ xảy ra tai nạn giao thông, thì tôi đã phát hiện rồi.
- Anh nói đi, một ngàn năm trước, lần đầu tiên tôi mang theo anh rời khỏi Phật giới, đến địa ngục, gặp ông ta, ông ta từng đi tới trước mặt của anh, anh sợ.
- Thật ra thì, lần đó, tôi cũng sợ.
- Anh nói, từ ngàn năm nay, trong địa ngục vẫn luôn đồn đãi rằng ông ta phá của vứt bỏ hết cơ nghiệp tổ tông để lại.
- Thật ra thì, tôi cũng đã từng mê mang, nghĩ là, dường như sự thật chính là như vậy.
Thanh niên mang khẩu trang chậm rãi nhắm hai mắt.
Chung quanh.
Một âm thanh tiếng phạn trầm bổng bình yên nhẹ nhàng vang lên.
Trong phòng phẫu thuật, mấy nhân viên y tế đang vất vả tiến hành cấp cứu, không khỏi cảm thấy nội tâm của mình bình an một trận, phảng phất như thể những mệt mỏi và nóng nảy khi trước, trong một khoảnh khắc đã bị quét sạch không còn lại gì.
Linh hồn lấy được trấn an, tâm tình lấy được thư giãn.
- Tôi tới rồi, tôi tìm được ông ta, nhìn như, đây là một trận trò chơi mèo vờn chuột.
- Nhưng trên thực tế.
- Ai là con mồi, ai là thợ săn.
- Thực sự khó mà nói.
- Rốt cuộc là trận mèo vờn chuột của tôi hay là tôi chó cùng rứt giậu quay lại cắn, tôi càng cho là, chuyện sau có lẽ thích hợp hơn một chút.
- Vụ tai nạn giao thông ngày đó, là lời mời của ông ta, ý của ông ta là, có thể chơi một trò chơi.
- Tôi đã nhận lời rồi.
- Giống như ngàn năm trước, khi tôi nói muốn bàn luận về Phật pháp với ông ta, ông ta cũng vui vẻ đồng ý vậy.
- Ngàn năm trước, tôi đào cho ông ta một cái hố.
- Ngàn năm sau, ông ta lại đào cho tôi một cái hố.
- Lượt nhân quả này, cũng coi là chấm dứt.
- Sở dĩ lại khiến cho trò chơi này kéo dài đến tận bây giờ, là do tôi vẫn còn có chút do dự.
- Màn trò chơi này, tại sao lại đơn giản như vậy?
- Giống như trước kì thi một tháng, lại đặt đề thi ở trước mặt của tôi.
- Lớn tuổi rồi, mặc dù tôi nói, tuổi tác của tôi còn chưa lớn đến cấp độ của ‘tiên’, nhưng không thể không nói, quả thật là đã lớn tuổi.
- Năm đó, tôi dám nói, Địa ngục vị không thệ không thành Phật.
- Hiện tại.
- Ngàn năm sau.
- Tôi đã tự mình mài đi thứ được gọi là góc cạnh này.
- Có lúc, hồi tưởng lại.
- Tôi vì Phật tính mà mài đi góc cạnh.
- Có khi nào.
- Những góc cạnh kia mới là Phật tính thực sự của tôi hay không?
- Những ngày gần đây, tôi đang do dự, tôi đang băn khoăn, tôi đang suy tư.
- Cầu Phật, là cầu một sự giải thoát, là cầu một đích đến, là cầu sự bình an, nhưng xét đến cùng, thứ luôn cầu mong, là một lời giải đáp.
- Đứng ở trước Phật.
- Các người có thể bày tỏ với Phật.
- Phật có thể trả lời vấn đề của các người, cởi bỏ nghi ngờ của các người.
- Đây mới là Phật.
- Nhưng mà, lời hồi đáp của Phật, cũng không phải tới từ Phật.
- Vách tường cổ kính với đèn lồng xanh, bồ đoàn và bàn thờ.
- Người các người hỏi là Phật.
- Mà Phật.
- Lại chính là ở trong lòng của các người.
- Phật.
- Là một loại môi giới.
- Các người nhận được câu trả lời từ Phật đó, nhưng thật ra là nội tâm của các người cho chính bản thân một đáp án.
- Đây mới là Phật ở trong nội tâm của tôi.
- Quỳ bái Phật.
- Không bằng quỳ bái chính mình.
- Năm đó.
- Tôi chính vì hiểu rõ điểm này, nên mới rời khỏi Phật giới.
- Đối với bọn họ mà nói, bởi vì yêu cầu của bọn họ cao cao tại thượng, cho nên, Phật mới phải cao cao tại thượng.
- Đối với tôi mà nói, Phật là giấy trắng, là giấy trắng để cho người ta giẫm lên, đây mới là Phật, đây là mới thực sự là… cao.
- Cao hơn người, là nhà.
- Cao hơn nhà, là đồi.
- Cao hơn đồi, là núi.
- Cao hơn núi, là mây.
- Cao hơn mây, là trời cao.
- Trên đời này, núi cao còn có núi cao hơn, anh luôn có thể tìm được một thứ cao hơn cao hơn so với thấy anh đang nhìn thấy ở trước mắt.
- Nhưng mà.
- Những thứ kia, đối với anh mà nói.
- Lại có ý nghĩa gì?
- Đối với tôi mà nói.
- Núi cao, mây trắng và trời cao, đều là những thứ xa không với tới.
- Thứ cao nhất thực sự.
- Là đỉnh đầu của chính mình.
- Màn trò chơi này, rất xuất sắc, nhưng rốt cuộc cũng đã mất đi chấp niệm, đến cuối cùng, sẽ chỉ còn lại nhàm chán mà thôi.
- Có thể, thứ ông ta thực sự muốn, là muốn khiến cho tôi rút lui trong nghi ngờ.
- Có thể, ông ta đang muốn khiến cho tôi dốc hết toàn lực trong khi tôi đang lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận