Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 597: Mộng lý bất tri thân thị khách

Trên bàn nhỏ trong phòng.
Con quỷ thiếu nửa cái đầu đang uống rượu ăn cơm.
Bên trái là Châu Trạch đang ngồi, bên phải là luật sư An đang ngồi, những người khác trong phòng sách cũng đều tụ tập trong phòng, thậm chí ngay cả Hầu Tử cũng lại gần ngạc nhiên nhìn xem.
Không có nửa gương mặt, nhưng anh ta vẫn có thể cười ha ha, vẫn có thể uống rượu, dường như một chút cũng không bị ảnh hưởng.
- Lão An.
- Ừm, ông chủ?
- Anh nói xem, nếu tôi tống thằng này xuống địa ngục, sau đó rốt cuộc là tôi sẽ nhận được một nửa tích điểm hay toàn bộ tích điểm?
- Tôi cũng không biết, nhưng rất có thể bên kia sẽ cho đây là hàng rởm, là tàn thứ phẩm, không phù hợp với tiêu chuẩn nghiệm thu.
- Không phải âm ty rất lười sao?
- Liên quan đến lợi ích của bản thân, bọn họ sẽ không làm biếng.
- Thật vậy sao?
"Tàn hồn" ăn được uống tốt, biểu hiện rất bình tĩnh, hơn nữa anh ta còn chủ động lấy một chồng tiền âm phủ ra để lên bàn.
Biết điều đến rối tinh rối mù, cũng hiểu chuyện đến rối tinh rối mù.
Ông chủ Châu cảm thấy nếu sau này, mỗi con quỷ anh gặp được cũng giống người trước mặt thì thật tốt biết bao.
Quy củ lên đường, dễ bảo mà lấy hiếu kính ra, sinh tử tới lui, vòng đi vòng lại.
Anh tốt tôi cũng tốt.
- Có thể lên đường rồi chứ?
Tàn hồn này hỏi.
- Chớ nóng vội, hỏi anh chút chuyện. - Luật sư An gõ bàn một cái, nói: - Vì sao anh lại biến thành bộ dạng này?
- Tôi... tôi cũng không biết.
- Vậy anh đã chết như thế nào?
- Uống rượu khi tiếp khách hàng, uống nhiều quá liền chết.
- Trúng độc cồn? - Châu Trạch hỏi.
- Tôi cũng không thể xác định, đại khái là vậy, dù sao thì tôi cũng uống nhiều quá, khi tỉnh lại tôi đã như vậy.
- Vậy trước khi chết anh đã từng tới những nơi nào, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? - Châu Trạch truy hỏi.
- Đã đi qua rất nhiều nơi, uống rượu ăn cơm hát hò, mỗi ngày đều đổi một nơi.
Châu Trạch bất đắc dĩ, xem ra anh thực sự không thể hỏi ra thông tin gì, hơn nữa, cũng không biết linh hồn thằng này đã bị cắt, vì sao lại không phát rồ?
- Lão Trương, ghi lại tên anh ta, sau đó lại tìm tin tức về những người bị nghi mắc bệnh dại, điều tra xem họ đã tiêu phí ở đâu trong thời gian gần nhất, thử thử có tìm được điểm chung gì không.
- Được, ông chủ.
Chờ khi lão Trương hỏi được danh tính địa chỉ của tàn hồn này, Châu Trạch lập tức mở Cửa Địa Ngục, đưa thằng này vào địa ngục.
Sau đó.
Lập tức anh lấy chứng nhận quỷ sai ra.
Công trạng bên trên lại có thể một chút cũng không tăng!
Vấn đề.
Hơi nghiêm trọng.
Đây có thể coi là khúc nhạc đệm ngắn trong đêm nay, nhưng sau khúc nhạc đệm này, cảm xúc của ông chủ Châu có chút trầm xuống.
Trước đó, lần đầu tiên tình huống này xuất hiện, là vì trước đây thiếu nữ đen mở vườn trồng cây ở địa giới Thông Thành, dẫn đến trong một thời gian rất dài, phòng sách không thấy khách tới cửa.
Thật ra.
Đối với ông chủ Châu.
Chuyện gì cũng có thể từ từ nói chuyện, chuyện gì cũng có thể không khẩn trương.
Nhưng liên quan đến việc buôn bán nhà mình, đây là nghịch lân, ai chạm tới anh sẽ liều mạng với kẻ đó!
Luật sư An ôm ly cà phê siêu lớn ngồi đối diện với Châu Trạch, cười cười, nói: - Xem ra chúng ta cần tranh thủ thời gian tìm ra manh mối về chuyện này, nếu không con hàng này hôm nay cắt một đao, ngày mai cắt một đao.
- Tâm tình tốt cắt một đao, tâm tình không tốt cắt một đao.
- Dù bên phía địa ngục không cảm thấy có gì lạ, quỷ nhiều, thiếu đi mấy cái cũng không sao cả, nhưng cuộc sống của chúng ta sẽ không dễ chịu.
- Chờ kết quả điều tra của lão Trương đã. - Châu Trạch nói xong, lại nhìn về phía luật sư An, nói: - Tôi nhớ trước đây anh đã từng nói với tôi, tích điểm còn lại anh có thể nghĩ biện pháp đắp đủ trong một lần, vì sao tới giờ vẫn không có động tĩnh?
Ông chủ Châu chỉ thiếu một chút nữa là có thể được thăng lên làm bộ đầu, nếu tiếp tục ngồi ở đây, mỗi ngày chờ cá tới cửa, rất có thể anh phải cần rất nhiều thời gian mới đắp đủ.
- Thực ra chuyện này không khó, chỉ cần tìm mấy nơi ma quái hoặc nơi có linh hồn quỷ quái tụ tập.
Nói xong, luật sư An chỉ chỉ bé trai đang ngồi bên kia làm bài tập:
- Tỷ như huyệt động của cậu ta lần trước, ta chỉ cần làm một vố lớn như vậy là xong, nhưng hiện tại không vội, ta có quan hệ với người phía dưới...
Khi nói tới đoạn có quan hệ với người phía dưới, luật sư An và Châu Trạch cùng nở nụ cười.
Khi người bình thường trang bức vẫn luôn nói bản thân có quan hệ với phía trên, nhưng ở chỗ bọn anh lại trái ngược.
- Tôi có quan hệ với người phía dưới, có thể người này đã từng là phán quan địa ngục, có thể triệu tập một số quỷ sai ưu tú ở dương gian làm bổ túc hoặc thí luyện.
- Cơ hội này, không thể bỏ qua.
- Có thể nhận được lợi ích gì?
- Thật ra, cho dù không nhận được lợi ích gì, nhưng nếu có thể tăng thêm kiến thức, khiến bản thân trở nên uyên bác hơn, cũng không thiệt thòi chuyến này. Hơn nữa, tôi vẫn luôn có lòng tin với ông chủ, chắc chắn ông chủ sẽ có thu hoạch hàng thật giá thật.
- Ngẫm lại xem, một phán quan mở lớp bổ túc, sao có thể không biết xấu hổ mà để tất cả mọi người tay không mà về?
- Là ở địa ngục sao?
- Đoán chừng là vậy.
- Còn phải xuống địa ngục à.
- Cũng chỉ mệt một chút, không có chuyện gì.
- Anh muốn tôi khổ cực như vậy, mục đích là gì?
- A, khi tòa nhà bị nghiêng, chắc chắn sẽ có người không nhịn được muốn đứng ra làm chút gì đó, tỷ như thử xem bản thân có thể dựa vào sức người mà lật tòa nhà này lại?
- Anh không coi trọng anh ta?
- Bởi vì muốn có được danh ngạch tham gia huấn luyện lần này, tôi phải dùng nhân tình để mua, tôi đã liên lạc xong giúp ông chủ.
- Ah, như vậy sao.
Rễ.
Nát vụng.
Dù muốn học bổ túc, tạo ra một nơi như trường quân sự Hoàng Phố, nhưng nhìn từ danh sách người trúng tuyển đều là các nơi dùng mối quan hệ đưa tới, này còn chơi cái rắm.
- Người có ước mơ luôn đáng để chúng ta tôn kính, trước đây khi tôi làm tuần kiểm cũng rất tôn trọng vị này.
Luật sư An nói bổ sung.
Châu Trạch gật đầu: - Cho nên, vì có thể tham gia lần học bổ túc này, tạm thời tôi vẫn không thể thăng làm bộ đầu?
- Ừm, nhưng chuyện trước mắt, vẫn cần tranh thủ thời gian giải quyết cho xong, nếu không, trong lòng tôi không cách nào yên ổn.
Luật sư An hít sâu một hơi, sau đó uống mấy hớp cà phê lớn, vẻ mặt say mê, tiếp tục nói:
- Thật ra mọi thứ đều đang phát triển theo phương hướng tốt hơn, chờ khi ông chủ học bổ túc xong trở về, tôi sẽ lập tức đẩy một cái, để ông chủ lên làm bộ đầu, chính thức khiến năm quỷ sai kia có thể liên hệ với anh.
- Từ đó tôi cũng có thể tính là công thần khai phủ nho nhỏ, sau này, mọi người cùng nhau tiến lên, cố gắng trước khi bão tố tới, khiến ông chủ có thể làm tuần kiểm, lại để hai ba người trong số mấy người bọn họ lên làm bộ đầu.
- Đoán chừng chúng ta đã tính là miễn cưỡng đủ năng lực tự bảo vệ mình.
- Anh muốn chỉ là những thứ này? - Ánh mắt Châu Trạch đầy thâm trầm hỏi.
- Cơm phải ăn từng bước từng bước, thù cũng phải báo từng chút từng chút, bức cũng muốn trang từng phần từng phần.
- Tôi không vội, tôi chờ được.
Luật sư An duỗi lưng.
Nghiêng người sang.
Nhìn nhìn tất cả mọi người trong tiệm sách.
Có phần kỳ vọng và thỏa mãn vì bản thân mình chỉ mới trồng lúa không lâu, nhưng đã sắp thu hoạch được.
Cho dù là quân sư quạt mo, anh ta cũng như ăn mật.
- Ah, đúng rồi, chuyện huấn luyện này, vị phán quan kia cũng sẽ chọn một ít người, cộng thêm gần đây danh khí của tôi đang cao, có thể ông chủ sẽ trực tiếp được chọn, từ đó, rất có thể danh ngạch tôi đã đoạt được sẽ bị trốn, đến lúc đó ông chủ có thể chọn một thủ hạ trong phòng sách dẫn xuống theo.
- Dẫn tiểu loli sao?
Nếu có chỗ tốt, bản thân mình không cần nhưng có thể cho thuộc hạ, lãnh đạo bình thường đều sẽ chọn người có quan hệ thân thiết với mình nhất, tiếp sau đó sẽ là người có năng lực trong số những người quan hệ thân cận.
- Không, dẫn lão Trương đi đi.
Luật sư An mở miệng nói.
- Lão Trương?
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn.
Theo lý thuyết, luật sư An vẫn luôn không nhìn trúng lão Trương, luôn cảm thấy khoản đầu tư này là thua thiệt.
- Ông chủ đang dựa theo thực lực để xếp hạng mọi người, nhưng rất có thể tính tình của lão Trương sẽ hợp với vị phán quan kia.
Luật sư An khoanh tay, tiếp tục nói:
- Ông chủ có thể bảo đảm lần huấn luyện này phòng sách chúng ta sẽ thu được hạn chót, nhưng lão Trương hoàn toàn có thể đi thử vận khí, anh ta không cần biết gì, cứ diễn xuất tự nhiên là được.
- Dù sao.
- Người đứng trước tình thế này vẫn nguyện ý đứng ra làm chút chuyện, đối kháng với trào lưu hiện tại, ít nhiều gì cũng có chút ngu dốt và ngây thơ, tính cách của lão Trương rất giống anh ta.
Châu Trạch im lặng, tính là đồng ý, những chuyện bày kế sau lưng này đúng là luật sư An thích hợp hơn bản thân mình nhiều.
Cũng không trách trong hiện thực, không ít người gặp chuyện khi tại vị, phải lui xuống, vẫn có rất nhiều công ty nguyện ý mời bọn họ tới làm việc. Đây là vì trong mạng lưới quan hệ rắc rối phức tạp, loại người này có thể nhìn được càng thêm thấu triệt, quy tắc trò chơi của người trong nghề ăn nhanh hơn.
- Nghe anh nói như vậy, ngược lại tôi cũng thật muốn gặp vị phán quan kia một lần.
- Ha ha, đúng không? Chuyện này cũng rất bình thường, mọi người vẫn luôn thích anh hùng, cũng sùng kính anh hùng, nguyên nhân là vì anh hùng dám làm chuyện phần lớn người không dám làm.
- Nhưng ngoài con nít, có rất ít người thành niên nói mình muốn làm anh hùng, bởi vì làm anh hùng có nghĩa là hy sinh.
- Chỉ tiếc.
- Anh ta không thể trở thành Trương Cư Chính của âm ty.
- Hơn nữa.
- Cho dù anh ta là Trương Cư Chính, cũng chỉ có thể kéo dài tánh mạng cho Đại Minh thêm vài chục năm mà thôi.
Luật sư An có chút thổn thức, thật ra anh ta của ban đầu có thể tính là một vị tuần kiểm có nhiệt huyết và ý thức trách nhiệm, nếu không anh ta đã không dính tới mấy chuyện thế này, đến cuối cùng bị tước đoạt dòng chữ xuất thân, bị giáng chức, lưu lạc tới tình trạng bây giờ.
- Quá bi quan. - Châu Trạch nói.
- Bi quan gì, nói một câu chuuni, năm đó, ca ca đây cũng là người nhiệt huyết, ha ha ha ha... ...
Luật sư An cười cười, sau đó lại ực mạnh mấy ngụm cà phê hòa tan quá hạn.
Cà phê vào họng, thay rượu!
- Tôi đi tắm rửa, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi. - Châu Trạch đứng lên.
- Đợi đứa nhóc nhà ta làm bài tập xong lại nghỉ ngơi. ĐM, hiện tại thầy cô trong trường thật khác với thời chúng ta, còn yêu cầu gia trưởng nhất định phải có trách nhiệm kiểm tra việc làm bài tập của con em mình.
Châu Trạch đi tắm rửa.
Luật sư An tiếp tục ngồi trên sofa uống cà phê.
Thật ra.
Có chuyện anh ta còn chưa nói với Châu Trạch.
Có lẽ là vì mấy ngày nay, chất lượng giấc ngủ quá tốt.
Anh ta lại có thể nằm mơ.
Ở trong mơ.
Anh ta vũ phiến luân cân (1).
(1) Vũ phiến luân cân: tay cầm quạt lông vũ, đầu đội mũ được làm bằng tơ xanh, nho tướng thời Nguỵ Tấn đa phần đều như thế.
Được đám người vây quanh, anh ta nở mày nở mặt mà quay về địa ngục, những đồng liêu đã bỏ đá xuống giếng ngày trước, cả đám đều đang quỳ sát dưới người mình, liếm láp giày của mình.
Anh ta nhìn thấy một con Bàn Sơn Viên Hầu.
Còn nhìn thấy cánh cổng Thái Sơn phủ quân đã được sửa chữa, đổi mới hoàn toàn.
Vậy mà.
Cái người ngồi trên công đường cao cao kia.
Cũng không phải Châu Trạch.
Vừa nghĩ đến đây.
Luật sư An ợ một hơi.
Nghiêng người sang.
Nhìn về phía lão đạo đang ngồi bên quầy bar cắt móng tay cho tiểu Hầu Tử.
Ha ha...
Bạn cần đăng nhập để bình luận