Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1357: Cạn ly! (2)

Cơ sở vật chất của thành phố Hạc Cương cũng không tệ lắm.
Chẳng qua là hơi lộ ra vẻ vắng vẻ.
Trên mặt đường.
Cửa hàng không ít.
Nhưng phần lớn đều là trung gian mua bán bất động sản.
Chuyện này đặt ở rất nhiều thành phố ở trong nước, cơ bản là một chuyện rất bình thường.
Đương nhiên.
Ở đây cũng không thiếu những nơi vui chơi giải trí.
Nếu không phải là bản thân anh ta có một phách đang ân cần tiếp cận với yêu đan ở chỗ của Bạch Hồ.
Luật sư An thật sự muốn đi vào đó thả lỏng một phen.
Không đúng.
Dùng lời nói ca ngợi Thái Sơn mà nói.
Mọi người ra ngoài làm việc đều không dễ dàng, hẳn nên an ủi lẫn nhau và chiếu cố việc kinh doanh của nhau một chút.
- Hô…
Ngáp một cái.
Lại nhìn sắc trời một chút.
Phần lớn thời gian ban ngày hôm nay đều trôi qua ở trên máy bay và ở trên đường, vào lúc này, thật ra thì trời đã sắp tối rồi.
Suy nghĩ một chút.
Vẫn là lười trở về khách sạn rồi mới ăn cơm.
Tùy tiện tìm một chỗ nào đó ăn đối phó một chút là được rồi.
Luật sư An vào một quán đồ nướng.
Nói là quán, thật ra thì cũng là sạp, diện tích vẫn khá lớn, thời gian còn quá sớm, lúc này, khách vào tiệm cũng không nhiều lắm.
Lúc luật sư An đi vào, chỉ có một vị khách đang ngồi ăn ở trong góc bên ngoài.
Tùy tiện chọn một vài thứ, lại muốn mấy chai bia Cáp Nhĩ Tân.
Luật sư An cũng tìm một bàn ở bên ngoài rồi ngồi xuống.
Trước tiên móc ra một chai nhỏ từ trong ngực, vặn mở nắp chai, uống một chút rượu Bỉ Ngạn Hoa trước.
Ha…
Thoáng cái, cảm giác thèm ăn đã ập tới.
Lại uống một hớp bia Cáp Nhĩ Tân.
Chớp mắt, mùi vị của cuộc sống đã đầu tràn ngập.
Lúc này, luật sư An có chút vui mừng vì ảnh hưởng của việc lấy đi một phách chỉ ảnh hưởng tới phương diện ham muốn mà thôi.
Thời điểm bạn muốn thì chắc chắn sẽ cực kì muốn, nhưng không làm chuyện kia cũng sẽ không chết, nếu như ảnh hưởng đến vấn đề thèm ăn, lúc đó mới là khó chịu thực sự.
- Khó trách ở cổ đại lại có nhiều người vì miếng ăn mà cắt bản thân đi làm thái giám như vậy.
Luật sư An lần nữa rót cho mình một chén rượu.
Kính các đám thái giám các đời một ly.
Giờ khắc này, anh ta và bọn họ đã có được sự cộng hưởng nhất định trên phương diện ăn uống và chuyện kia.
- Thứ anh vừa uống, là ống uống* gì vậy?
(*nguyên văn là khẩu phục dịch, là một loại chất lỏng theo các phương thuốc của TQ, thêm chất điều chỉnh và phụ gia khác, rượu hoa bỉ ngạn là một loại khẩu phục dịch)
Vị khách kia – người tới sớm hơn luật sư An một bước kia – bỗng nhiên xoay người lại hỏi.
- Thuốc nước bổ sung vitamin, bổ sung Canxi, sắt và kẽm.
- Ồ? - Dường như người đàn ông trung niên rất tò mò đối với chuyện này, tiếp tục hỏi:
- Nhãn hiệu gì vậy?
- Tam Lộc.
- Tam Lộc?
- Đúng, nhãn hiệu lâu đời này tốt lắm, tôi được uống từ nhỏ tới lớn đấy.
- Phải không, vậy hẳn là cơ thể anh vẫn luôn rất tốt.
- Đúng vậy, vẫn luôn tốt lắm, ngoại trừ việc dạo trước mới vừa làm phẫu thuật sỏi thận thôi.
- Ồ, là có viên đá bên trong cơ thể sao?
- Đúng vậy.
- Oa, vậy thì quá đáng sợ rồi, trong thân thể lại còn có thể mọc ra đá.
- Cũng không hẳn như vậy.
- Nếu có quá nhiều đá, có phải là lương tâm cũng sẽ cứng lại hay không.
- Này, cũng không thể chắn chắn như vậy được.
Luật sư An cho là đối phương đang ngồi chém gió với mình, cố ý phối hợp mình, dù sao, bây giờ có ai không biết Tam Lộc* rốt cuộc là thứ gì chứ?
(1 tập đoàn lớn trong ngành công nghiệp về chăn nuôi bò sữa và chế biến sữa, sau đó lộ ra chuyện thêm melamine vào sữa bột dẫn đến gây ra bệnh sỏi thận ở một em bé, sau đó phá sản và ngày 12/02/2019)
Luôn cảm thấy người này nói chuyện rất thú vị, nói không chừng còn là một người tấu nói nữa.
Ngược lại cũng không có vấn đề gì.
Luật sư An đưa cho đối phương một điếu thuốc.
Đối phương nhận lấy.
Luật sư An dứt khoát đứng dậy, cầm chai bia lên, đặt lên trên bàn của đối phương, ngồi xuống bên cạnh đối phương.
Chào hỏi:
- Này, ông chủ, đồ ăn ở đây.
Luật sư An châm lửa cho mình trước.
Đối phương cũng ngậm thuốc lá vào trong miệng.
Luật sư An tiến tới.
Châm lửa giúp đối phương.
- Hô…
- Hô…
Luật sư An thấy đối phương lại trực tiếp nuốt khói vào mà không phun ra, nuốt xuống rồi.
- Tôi đệt, người anh em này, anh hút thuốc lá như vậy cũng thật mạnh mẽ quá rồi.
- Ha ha. - Đối phương nở nụ cười cười, nói:
- Bình thường không hút thuốc lá.
- Vậy cũng đừng học, học cái này không tốt đâu, đồ chơi này, về phương diện tác hại thì thật ra cũng không độc lắm, nhưng nói thật, cai thuốc không dễ như bỏ cờ bạc đâu.
- Bởi vì dù sao thì nó cũng không đắt, có hút nữa cũng không chết được.
- Tôi nhớ có một giai đoạn, nha phiến rất nhiều.
- Bây giờ nào còn có nha phiến nữa chứ, lỗi thời rồi, à, chẳng qua là dạo trước ngược lại thì tôi thật sự lấy được một cái tẩu để hút thuốc phiện rất to đấy, chậc chậc, vẫn luôn quên đi mua thuốc lá để thử một chút.
Cái tẩu thuốc lớn chính là thứ lần trước Hứa Thanh Lãng dựa theo sự sắp xếp của Châu Trạch mà dời về từ trong cửa hàng do hai con Hầu Tử nhỏ kia mở, bị luật sư An phát hiện.
- Đến, cùng uống một ly nào.
Hai người đồng thời cụng ly.
Sau đó uống một hơi cạn sạch.
- Thoải mái, sung sướng, vẫn cảm thấy đồ ăn ở đông bắc là ăn ngon nhất, phù hợp với khẩu vị của tôi nhất.
Đối phương cũng cười, nhưng cười rất kín đáo.
Trùng hợp lúc này bật lửa của luật sư An rơi xuống đất, luật sư An xoay người lại nhặt lên, phát hiện ở bên cạnh chân của đối phương có hai thùng pin dùng màng nhựa đóng gói đang đặt ở đó, các loại số hiệu hình thức lớn nhỏ gì đều có cả.
- Người anh em à, anh mua nhiều pin như vậy để làm gì vậy? Làm kinh doanh trên phương diện này sao?
- Không phải vậy, trong nhà không có điện, nên mua nhiều một chút.
- Há, vậy hoàn cảnh ở nhà anh quá kém rồi, nơi này nhà cửa cũng không đắt, không phải là còn có căn nhà tái định cư bán mấy trăm một căn sao, anh mua một căn nhà ở đây đi, ít nhất không mất điện không cắt nước, đưa người trong nhà của anh đến ở đây luôn.
- Người nhà tương đối nhiều, không tiện lắm, công việc của tôi cũng gấp rút, không có thời gian ở nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận