Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1464: Ăn vụng! (1)

Ba người bọn họ, bây giờ, thật sự là chó nhà có tang mà.
Châu Trạch lập tức lắc đầu.
Phủ nhận nói:
- Dĩ nhiên không phải.
Nghe vậy, sắc mặt của Khánh, có hơi dễ nhìn hơn được một chút, nói:
- Nếu đã như vậy...
Châu Trạch lại đánh gãy lời nói của cô ta, tiếp tục nói:
- Đừng có làm nhục chó chứ.

Câu nói của ông chủ Châu, khiến cho bầu không khí bên trong phòng bệnh thoáng cái đã trở nên có chút lúng túng.
Vào một số thời khắc, có một ít chuyện, anh biết tôi biết, có lẽ trong lòng hai bên đều đã có chút ăn ý, nhưng quả thật là cần có một quá trình ngoài mặt.
Giống như khi hai quân giao chiến, cho dù một bên chuẩn bị đầu hàng trước, thì cũng sẽ bày ra dáng vẻ cố gắng hết sức gây khó dễ một chút, lộ ra khí phách và bất đắc dĩ của mình, và lộ ra sự nhân ái và thương hại của mình.
Đương nhiên, điểm quan trọng nhất là, vẫn là suy nghĩ muốn cho bản thân bán được một cái giá cao, cần một gói đãi ngộ tốt sau khi đầu hàng mà thôi.
Luật sư An đưa tay sờ lỗ mũi một cái, Phùng Tứ cũng ngẩng đầu lên, thật giống như đột nhiên lại cảm thấy trần của căn phòng bệnh này lại đáng yêu đến như vậy.
Dù sao ông chủ cũng là ông chủ, cho dù ông chủ có làm sai thì bạn cũng không thể nói là ngài đã sai lầm được. Ít nhất người ta cũng là ba đại lão của đội chấp pháp, mặc dù hiện tại đội chấp pháp đã không còn nữa, mặc dù bọn họ từ những chấp pháp giả trước đó đã trở thành những tàn dư còn sót lại trong mắt của âm ti.
Nhưng ba người này.
So sánh một chút với ba người đám Nguyệt Nha Lưu Sở Vũ Trịnh Cường vừa mới tới buổi chiều kia.
Chỉ cần không phải là não đã úng nước rồi.
Nhất định có thể biết được rốt cuộc bên nào sẽ hữu dụng hơn.
Tuy nói “tác dụng” của lão đạo vẫn luôn rất thần kỳ, nhưng ít nhất hiện tại vẫn được xây dựng dưới điều kiện tiên quyết là đám người Khánh chưa thực sự thử rời khỏi nơi này.
Nếu như ba người này quyết tâm muốn xông ra khỏi “trạm phát điện” mà nói, lão đạo – người đã ung thư thời ký cuối đến mức tóc cũng đã rụng sạch – rốt cuộc còn có thể có tác dụng đảm bảo được sự an toàn của trạm phát điện hay không.
Ai có thể biết được chứ?
Trước tiên nói ra sự thật, sau đó lại nói điều kiện, cuối cùng bạn tốt tôi tốt mọi người đều tốt, buổi tối cùng đi ăn một bữa.
Đây là sắp xếp của luật sư An cùng Phùng Tứ trước đó.
Người của đội chấp pháp vẫn có một điểm có thể để người ta yên tâm, tuy nói phần lớn bọn họ đều là chó điên, thuộc về loại người không có giới hạn cuối cùng kia, nhưng bọn họ có lòng trung thành và sự đồng lòng cực mạnh.
Năm đó, Đại đầu lĩnh bị Bồ Tát ban ra một pháp chỉ trấn áp, tổ chức tàn dư của đội chấp pháp chính thì lại bị Cửu Thường Thị trực tiếp dọn dẹp sạch sẽ.
Cho nên, ba người này, ngược lại sẽ không tồn tại nguy cơ đi đầu hàng âm ti.
Đương nhiên, mọi chuyện đều không có tuyệt đối, chẳng qua là đổi một cách nói khác mà nói, cõi đời này cũng không tồn tại chuyện gì có thể tuyệt đối chắc chắn 100% được
Chẳng qua là, đối với câu trả lời của Châu Trạch, dường như Khánh cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, nếu đã có thể được gọi là chó điên, tự nhiên phải có đạo lý của chuyện đó.
Tôn nghiêm, thân phận, địa vị.
Những thứ này đều là hư vô.
Khánh cúi đầu xuống.
Lại ngẩng đầu nhìn Châu Trạch.
Nói:
- Ba người chúng tôi, có thể làm chó cho anh… thôi quên đi, có thể nghe theo phân phó của anh.
- Nhưng trước hết chúng tôi phải hỏi anh một vấn đề.
- Đi theo anh.
- Sau này chúng tôi có cơ hội có thể báo thù không?
Phùng Tứ và luật sư An đồng thời khẩn trương nhìn ông chủ nhà mình, rất sợ ông chủ nhà mình lại tùy hứng mà nói ra lời nói kinh người gì đó nữa.
Thật ra thì, những người ở nơi này đều đã hiểu lầm hết rồi, câu “đừng làm nhục chó” mà ông chủ Châu vừa nói, so với ý nghĩa mà bọn họ nghĩ, thật ra thì hoàn toàn khác nhau.
Cũng không phải là ông chủ Châu đang tùy hứng mà làm như vậy.
Nhưng mà.
Đối mặt với vấn đề của Khánh.
Nực cười.
Người trong nhà biết chuyện nhà mình.
Mỗi lần đến địa ngục đại náo, thật ra thì đều có nguyên nhân bất khả kháng hoặc là cơ duyên xảo hợp trong đó.
Ông chủ Châu vẫn thích nằm trên ghế sô pha vừa xem báo vừa phơi nắng phơi hơn.
Thích năm tháng yên bình, thích người khác đi trước gánh vác cho mình, thích lười biếng thích thanh thản.
Muốn anh đi làm “phản công đại lục” gì đó.
Chuyện mệt như vậy.
Sao anh có thể tự nguyện đi làm được?
Vì vậy, ông chủ Châu, chẳng qua chỉ dừng lại một chút, sau đó không chút do dự trả lời:
- Dĩ nhiên!
...
Thỏa thuận ngoài miệng đã đạt thành, những chuyện còn lại cứ giao cho luật sư An cùng Phùng Tứ đi xử lý, Châu Trạch - từ trước tới giờ vẫn thích làm ông chủ chỉ tay năm ngón - rời khỏi tiệm thuốc, cũng không vội quay về tiệm sách, đi dọc theo hẻm nhỏ, theo phía tây vào bên trong.
Đi không bao lâu, viện bảo tàng tượng sáp đã xuất hiện ở ngay phía trước.
Từ lúc tỉnh lại, ông chủ Châu còn chưa đến viện bảo tàng tượng sáp đâu.
Trong một năm qua, cô gái da đen vẫn luôn cung ứng toàn bộ rau dưa trái cây cho tiệm sách, thêm vào đó, sau khi biết anh tỉnh dậy, mấy ngày nay, tần suất đưa hoa quả trái cây đến lại càng chuyên cần hơn nữa rồi.
Nhưng cho tới tận hôm nay, Châu Trạch mới muốn tới nơi này xem thử một chút.
Ở cửa của viện bảo tàng tượng sáp, có hai con sư tử đá, sư tử vẫn mới, ở bên trên, Châu Trạch còn mơ hồ cảm giác được khí tức của trận pháp.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là thủ bút của lão Hứa.
Hiệu quả của trận pháp này rất đơn giản, là dành cho những kẻ nhàn rỗi không có chuyện gì làm lại muốn mò tới nơi này kia, sau khi bọn họ tới gần, trận pháp này sẽ khiến cho bọn họ quên mất bản thân tới đây để làm gì, sau đó sẽ mơ mơ hồ hồ mà rời đi.
Cũng may, Châu Trạch hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi trận pháp này, đi thẳng vào.
Đẩy mở cửa.
Đập vào mắt.
Là một nông trường rất khoa trương ở bên trong.
Giỏi thật.
Khiến cho người ta cảm thấy dường như bản thân đã đi lạc vào thế giới cổ tích vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận