Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 595: Tiền thuyết

- Chào anh.
Một tiểu hộ sĩ đứng trước cửa phòng làm việc, là y tá đã bưng cà phê tới lúc trước.
Gương mặt này hơi lạ, hẳn chưa từng gặp Châu Trạch lần nào, cũng không biết thân phận của Châu Trạch.
Dù sao, trong thời gian một năm này, quan hệ của Châu Trạch và bác sĩ Lâm cũng không mật thiết.
- Làm sao vậy?
Châu Trạch để điện thoại di động xuống hỏi.
- Viện trưởng Lâm để tôi tới báo tin cho anh, nói giải phẫu sẽ bắt đầu ngay, xin anh theo tôi đi chuẩn bị một chút.
- Ah, được.
Theo tiểu hộ sĩ đi thay khẩu trang, quần áo, rửa tay xong tiểu hộ sĩ lại đưa tới một đôi dép đã được tiêu độc, Châu Trạch mang dép đi ra.
- Ngài là bác sĩ phẫu thuật viện trưởng mời tới sao? - Tiểu hộ sĩ có chút tò mò mà hỏi thăm.
Bởi vì cô ấy có thể nhìn ra, tuy rằng thoạt nhìn Châu Trạch rất trẻ tuổi, nhưng toàn bộ quy trình, anh thật sự quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn.
- Ha ha, xem như là thế đi.
Ông chủ Châu nhìn đôi dép dưới chân, trong lòng cũng hơi xúc động.
Thật ra, rất nhiều bác sĩ khi vào phòng giải phẫu đều mặc dép, đây không phải vì không tôn trọng, thứ nhất dép đã được tiêu độc càng vệ sinh hơn so với giày thể thao hay giày da… Cũng có thể phòng ngừa hiện tượng viêm nhiễm cho người bệnh trong quá trình phẫu thuật.
Thứ hai, sau khi làm giải phẫu xong mọi người lại mang dép đi tắm, đơn giản thuận tiện, nếu máu tươi hoặc thứ gì đó dính lên dép cũng dễ tẩy rửa hơn.
Đẩy cửa phòng giải phẫu ra, Châu Trạch nhìn thấy bên trong đã có không ít người, dường như bản thân mình còn tới muộn một chút.
Bác sĩ Lâm đã đeo khẩu trang gật đầu với Châu Trạch, Châu Trạch cũng gật đầu lại.
Người mổ chính trong phòng giải phẫu là một bác sĩ già râu tóc bạc trắng, Châu Trạch biết người này, một người có danh tiếng trong giới y học, chí ít là với giới y học trong nước, trên phương diện mổ tim, ông ta là một trong số những người có quyền uy nhất.
Ông chủ Châu phải cảm thán một câu: Có tiền thật tốt, có quan hệ thật tốt.
Cha vợ nằm trên giường bệnh, hiện tại đang làm kiểm tra hiệu quả gây mê, dường như còn chưa bị gây mê, lúc này cha vợ đang nói chuyện với bác sĩ mổ chính, bởi vì đều là người trong nghề, có rất nhiều trình tự mà bệnh nhân khác cần phải trải qua được lược bỏ ở nơi này.
Châu Trạch đứng gần bác sĩ Lâm hơn một chút.
Anh không có nhiệm vụ giải phẫu, chỉ làm vật biểu tượng.
Chẳng qua.
Rất nhanh.
Ánh mắt người trên bàn giải phẫu đã liếc nhìn bản thân mình.
Sau đó.
Ánh mắt người ấy bỗng nhiên ngưng lại.
- Cậu... ...
Ngay sau đó.
Vẻ mặt cha vợ bắt đầu trở nên hết sức thống khổ.
Dường như không cách nào thở nổi.
- Nhịp tim của bệnh nhân xảy ra vấn đề!
- Có thể tim sẽ nảy sinh nguy hiểm bất ngờ ngừng đập!
Phòng giải phẫu trực tiếp "bùng nổ".
Phẫu thuật này còn chưa bắt đầu đã trực tiếp xảy ra vấn đề.
- ... ... - Châu Trạch.
Mả mẹ nó.
Lão đầu này cố ý đúng không?
Mẹ nó rốt cuộc ông ta hận mình tới mức nào, lão tử đã đeo khẩu trang che miệng mũi, đã một năm không gặp ông ta, thế mà ông ta chỉ liếc mắt đã có thể nhận ra mình.
- Trước tiến hành cấp cứu, đồng thời tiến hành giải phẫu, không thể trì hoãn nữa!
Bác sĩ mổ chính bắt đầu chỉ huy, các bác sĩ chung quanh giường bệnh lập tức bắt đầu bận rộn vận chuyển.
Châu Trạch đứng bên cạnh.
Mẹ nó.
Thật lúng túng.
Nếu lão đầu này trực tiếp ra đi như thế, chẳng phải là bị mình làm tức chết sao?
Ông ta chết hay không, thật ra Châu Trạch không quan tâm nhiều, mấu chốt là phỏng chừng bác sĩ Lâm sẽ áy náy suốt đời, dù sao cũng là cô ấy mời mình tới, kết quả lại khiến lão cha trực tiếp tức chết trước khi giải phẫu.
Ông chủ Châu đứng sang bên cạnh.
Vừa lúc bác sĩ gây mê mới vừa đứng lên tiến hành dược vật tiêm vào.
Châu Trạch len lén kéo chiếc ghế tròn dưới người bác sĩ gây mê qua, chính mình ngồi lên.
Đưa thay sờ sờ túi, theo bản năng muốn hút điếu thuốc, lại nhìn nhìn hoàn cảnh nơi này, cuối cùng anh vẫn bỏ qua.
Bất kỳ vấn đề dính đến tim nào cũng không phải vấn đề nhỏ, hơn nữa dựa theo kinh nghiệm, thời gian phẫu thuật tim thường sẽ rất dài, ông chủ Châu lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị mài thời gian.
Lúc này, bác sĩ gây mê đã bận rộn xong, tạm thời không có chuyện gì làm lại quăng ánh mắt ai oán về phía ông chủ Châu.
Ngược lại không ai chú ý tới anh ta.
Luật sư An gửi Wechat tới, nói anh ta chuẩn bị bận việc sửa tên cho bé trai, Phát ca mới vừa quyên mấy tỉ từ gia sản của mình cho sự nghiệp từ thiện, anh ta cảm thấy dường như đặt cho bé trai cái tên ấy có chút không thích hợp.
Quan trọng nhất là, thân phận người "cha" là Châu Trạch lại càng không thích hợp, người sống còn chú ý tị hiềm chuyện này, chớ nói chi là loại người cõi âm như bọn họ, sẽ dính tới mấy thứ kia càng sâu hơn một chút.
Ông chủ Châu cảm thấy không sao cả, đồng ý với quyết định của anh ta.
Sau đó lại liếc mắt nhìn.
Châu Trạch phát hiện Wechat của mình đã bị cô Chu đá khỏi nhóm: - Tôi hiệu triệu quý phụ huynh mua nhà cho cô, thế mà cô còn đá tôi ra khỏi nhóm?
Trong lòng ông chủ Châu cười thầm, tính tình của nữ giáo viên này thật táo bạo, như vậy rất không tốt.
Chơi điện thoại di động, cổ hơi mỏi.
Ông chủ Châu ngẩng đầu.
Xoa bóp cổ.
Sau đó.
Anh ngây ngẩn cả người.
Mả mẹ nó.
Trời ạ!
Vong hồn cha vợ đã sắp bay tới trần nhà!
Nếu bản thân mình còn tập trung tinh thần chơi di động một hồi, đoán chừng vong hồn cha vợ đã tới cầu Nại Hà rồi mình cũng không biết.
Linh hồn cha vợ đang ở phía trên.
Ánh mắt ông ấy mang theo chút tự do và bất đắc dĩ.
Nhưng tổng thể vẫn có thể tính là bình tĩnh.
Tuy nói lão đầu này hơi phong kiến, hơi trọng nam khinh nữ, nhưng đời này ông ấy lăn lộn có thể tính là không tệ, sóng to gió lớn sinh sinh tử tử gì ông ấy cũng đều gặp qua không ít, lúc này ngược lại có thể bình tĩnh rời khỏi.
Ông ấy nhìn thấy.
Toàn bộ trong phòng giải phẫu.
Kể cả con gái của ông ấy, tất cả đều bận rộn giải phẫu.
Ngoài ra.
Ngoài ra.
Ngoài ra tên nhóc chướng mắt nhất, chính là người đã khiến mình chết.
Vậy mà lại đang ngồi ở chỗ kia chơi di động!
Quay đầu nhìn lại cả đời này, ông lão cảm thấy đời này có một chuyện mình đã làm sai, chính là đã chọn Từ Nhạc làm người ở rể.
Lúc đó ông ấy cảm thấy đứa nhỏ Từ Nhạc này.
Cha mẹ đều mất, thật tốt!
Nhà rất nghèo, thật tốt!
Không có bản lĩnh gì, thật tốt!
Quan trọng là bản thân còn đẹp trai!
Con gái mình cũng đẹp mắt, cứ như vậy, sau này cháu ngoại mình, không, cháu ruột mình chắc chắn cũng sẽ rất đẹp!
Nhưng ai biết mình lại trêu trúng một tên bạch nhãn lang!
Mày muốn kiêu ngạo, sao trước khi kết hôn không kiêu ngạo? Sau khi kết hôn bỗng nhiên ngạo kiều dọn ra ngoài, còn la cái chó má tôn nghiêm của đàn ông gì đấy, làm chậm trễ con gái mình!
Đột nhiên.
Đúng lúc này.
Ông lão nhìn thấy tên con rể mình bỗng nhiên ngẩng đầu.
Cậu ta.
Cậu ta đang nhìn bản thân mình!
Không đúng.
Cậu ta có thể nhìn thấy mình!
Một loại nghi ngờ và sợ hãi kéo tới, hiện tại ông ấy rất sợ.
Ông chủ Châu càng sợ hơn.
Anh lập tức để điện thoại di động xuống.
Chuyển ghế tròn đến bên bàn giải phẫu.
Sau đó trực tiếp đứng trên ghế tròn, nhảy lên trên, dùng móng tay mình câu lấy vong hồn cha vợ.
Đám người trong phòng giải phẫu.
Trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao.
Mọi người phải ngừng công việc trong tay.
Nhìn người đàn ông bỗng nhiên chơi trò nhảy cao trong phòng phẫu thuật.
Bác sĩ Lâm ngẩng đầu nhìn Châu Trạch, dường như cô ấy đã nghĩ tới điều gì, lập tức nói: - Tiếp tục giải phẫu!
Đây là giọng ra lệnh.
Hơn nữa cô ấy không quản Châu Trạch.
Cô ấy biết một chút về thân phận của Châu Trạch.
Chẳng qua.
Cô ấy không biết.
Mới vừa rồi vì ông chủ Châu chơi di động quá mê muội.
Thiếu chút nữa đã bỏ lỡ linh hồn của lão cha cô ấy.
- Mẹ mày!
Châu Trạch nhảy lên.
Rốt cục cũng móc vào.
Mà sau đó, chính ông chủ Châu cũng ngã xuống.
- Leng keng!
Da mặt bác sĩ chủ đạo tràn đầy căng thẳng, không ngăn được run rẩy.
Trong lúc ông ta chủ trì giải phẫu.
Bên cạnh bỗng nhiên có một tên đầu óc không bình thường chạy đến, điều này khiến ông ta rất phẫn nộ.
Ông chủ Châu cũng rất phẫn nộ.
Lúc này.
Anh bất chấp quyết định tạo linh hồn cha vợ thành bóng chơi lúc trước.
Anh trực tiếp đi đến bên bàn giải phẫu.
Nhét linh hồn cha vợ vào trong cơ thể ông ấy.
Trở về.
Cho lão tử!
Rốt cục.
Cũng nhét về được.
Ông chủ Châu thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng còn chưa thả lỏng được bao lâu.
Linh hồn cha vợ lại bay ra.
Này.
Là hết tuổi thọ sao?
Trước đó, lần đầu tiên Châu Trạch cũng gặp phải tình huống không sai biệt lắm, cũng là lão đầu, tuổi thọ đã hết, mình có nhét thế nào cũng không thể nhét lại được, cuối cùng vong hồn người bệnh quỳ xuống, khẩn cầu mình để ông ấy được ra đi một cách thống khoái, đừng làm ông ấy khổ thêm nữa.
Ông chủ Châu lại một lần nữa nhét linh hồn vào.
Nhưng không đầy một lát.
Vong hồn cha vợ lại xuất hiện.
Có thể nhìn thấy.
Linh hồn của ông ấy rất thống khổ.
Dường như rất khó có thể chịu đựng loại hành hạ này.
Mà vì thời gian dài linh hồn không thể trở về vị trí cũ.
Dẫn đến các hạng kiểm tra triệu chứng bệnh tật của bệnh nhân trên bàn giải phẫu cũng bắt đầu xuất hiện dị động.
Trên mặt các thầy thuốc bên bàn giải phẫu đều toát mồ hôi lạnh.
Đây không phải vấn đề giải phẫu có thể thành công hay không.
Đây là vấn đề bệnh nhân có thể còn sống mà ra khỏi phòng giải phẫu hay không!
Đừng chơi đùa tôi như vậy.
Hẳn tuổi thọ của ông còn chưa hết đúng không?
Trong lòng ông chủ Châu thầm hô.
Đồng thời liều mạng nhét linh hồn vào trong cơ thể.
Lúc này.
Bỗng nhiên Châu Trạch nhìn về phía bác sĩ Lâm bên cạnh, hỏi:
- Chuẩn bị tiếp đãi bao nhiêu bệnh nhân trong đợt chữa bệnh từ thiện?
Có thể nói rằng, chữa bệnh từ thiện là miễn phí chẩn đoán bệnh, đồng thời sẽ miễn phí phát một số thuốc.
- Năm trăm người?
Bác sĩ Lâm trả lời.
Bác sĩ mổ chính hít sâu một hơi, ông ta lại càng nổi giận hơn!
Châu Trạch lại lắc đầu, nói: - Thiếu, quá ít!
- Hai ngàn người!
- Tốt, chuẩn bị chi ra bao nhiêu? - Châu Trạch lại hỏi.
Bác sĩ mổ chính đã chuẩn bị mắng chửi người!
Trong lúc giải phẫu khẩn trương nhất.
Bên người có hai tên ồn ào một cách không giải thích được!
- Hai triệu?
- Thiếu!
- Mười triệu!
Châu Trạch gật đầu.
- Chữa bệnh từ thiện cho hai ngàn người, mười triệu tiền khám và chữa bệnh!
Linh hồn cha vợ lại bị Châu Trạch bắt trở về.
Lần này.
Không tiếp tục chạy ra nữa.
Châu Trạch lùi lại hai bước.
Thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Lau mồ hôi.
Bác sĩ mổ chính đang chuẩn bị tức giận đột nhiên bị trợ lý bên người đánh gãy.
- Nhịp tim của bệnh nhân đã khôi phục bình thường!
Quá trình giải phẫu như đi cáp treo, rất kích thích, rất đáng sợ.
Nhưng theo các hạng chỉ tiêu của bệnh nhân dần khôi phục.
Tiếp đó hẳn không còn trở ngại gì.
Châu Trạch đẩy cửa phòng giải phẫu ra.
Đi tới bên cửa sổ hành lang.
Sờ sờ túi tiền, không có thuốc, trước đây khi đi thay quần áo đã để ở đó.
- Y phục của ngài, hoặc là, ngài đang tìm cái này?
Tiểu hộ sĩ cầm quần áo của Châu Trạch tới, hơn nữa còn chủ động móc hộp thuốc của Châu Trạch ra.
Nhãn lực của tiểu hộ sĩ này rất khá.
Chẳng qua đáng tiếc.
Lão tử không phải con rể vàng gì.
Còn có.
Nếu viện trưởng của cô biết cô cẩn thận tỉ mỉ với tôi như vậy.
Chén cơm của cô...
Châu Trạch nhớ lại Phương Phương ở hiệu thuốc sách sát.
Chẳng qua.
Châm điếu thuốc.
Hít sâu một hơi, lại từ từ nhả ra, rất thoải mái.
- Giải phẫu thành công sao?
Chưa đến phòng giải phẫu, tiểu hộ sĩ cũng không biết thật ra ông chủ Châu không tham dự giải phẫu đang hoàng.
- A, hẳn là thành công.
Châu Trạch gật đầu.
Sau đó hai tay dùng sức vỗ vào trên ngưỡng cửa sổ.
Lặng lẽ nói:
- Có tiền thật tốt, có thể mua mạng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận