Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1314: Chơi bời phá của (1)

Qua khoảng chừng mười lăm phút.
Châu Trạch mới mở miệng nói:
- Cuộc đời này, còn rất dài.
- Ông chủ, tôi cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi.
- Cũng tạm được, nhưng ông là người tốt...
Ông chủ Châu ngừng nói.
Dường như.
Có chút không đúng.
Lão đạo chà xát đầu ngón tay của mình, nói:
- Thật ra thì, bần đạo cũng sống hết đời này rồi, cuộc đời này, đã tới, đã trôi qua, từng được nhìn thấy, từng được gặp gỡ, lại không bệnh tật không tai nạn gì mà cứng rắn chịu đựng đến hơn bảy mươi, nên thỏa mãn rồi.
Châu Trạch rút ra một điếu thuốc, lần này, không chia cho lão đạo.
Nhả khói, Châu Trạch nói:
- Nhớ lúc trước, có người đã từng nói, nếu như bị cương thi cắn một cái, bản thân cũng có thể biến thành lão bất tử.
- Hây a, như vậy chẳng phải trở thành một tên gieo họa...
Lão đạo cũng ngậm miệng.
Trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi vừa rồi.
Hai người đều sơ ý đâm cho người còn lại một dao.
- Thật ra thì, tôi vẫn cảm thấy, chết tử tế không bằng tồn tại vật vờ, chết đi, cũng chẳng còn gì nữa, sống sót, ít nhất còn có một suy nghĩ.
Châu Trạch vừa nói vừa nói đưa tay chỉ về chính mình:
- Giống như lúc vừa mới bắt đầu.
- Ăn và ngủ, đều là một loại chuyện cực kì thống khổ
- Nhưng tôi vẫn lựa chọn tiếp tục tồn tại.
- Từ đầu chưa từng nghĩ đến chuyện đi tự sát, đi kết thúc.
- Thực sự.
- Trải qua càng nhiều chuyện thì ông sẽ càng phát hiện ra.
- Sống sót, mới là bản chất của tất cả mọi chuyện, có lúc, đi tự sát, ngược lại là một chuyện cực kì đáng hận.
- Ông chủ, bác sĩ nói, tôi chỉ còn lại ba tháng, thậm chí, có khả năng còn ngắn hơn.
Vào lúc Châu Trạch nói ra câu “ăn chút gì ngon”.
Thật ra thì lão đạo lập tức phát giác, có thể ông chủ nhà mình đã biết được chuyện gì đó rồi.
Sau đó.
Chờ đến lúc Châu Trạch cố ý tìm ông ta muốn trò chuyện một chút.
Lão đạo đã có thể xác nhận được rồi.
Ông chủ thật sự biết rồi.
- Chuyện này không được phép, tôi là bác sĩ, tôi có kinh nghiệm hơn ông.
Chuyện này, quả thật không được phép, rất nhiều bệnh nhân bất hạnh mắc phải bệnh ung thư, vừa phát hiện thì chính là thời kỳ cuối, bác sĩ trực tiếp tuyên bố “Thư thông báo tử vong” đối với người thân của bệnh nhân.
Nhưng cuối cùng vẫn có người, có thể tiếp tục sống tiếp, phối hợp điều trị, cộng thêm việc trạng thái tâm lý tốt, tiếp tục sống được nửa năm, một năm, hai năm, thậm chí lâu hơn, đây đều không phải là chuyện làm người ta kinh ngạc gì.
Chẳng qua là.
Cho dù Châu Trạch không thừa nhận cũng không được.
Loại ví dụ này, quả thật là có, quả thật có tồn tại, quả thật thường xuyên được đem ra làm hình mẫu truyền cảm hứng và làm ánh sáng hy vọng.
Nhưng rất nhiều người không may mắn không thể vượt qua được, không phải là bọn họ không tồn tại, cũng không phải số lượng ít, chẳng qua là mọi người cố ý coi thường mang tính lựa chọn mà thôi.
Châu Trạch không hy vọng lão đạo chết.
Tiệm sách.
Cũng không phải là nơi “Sinh Lão Bệnh Tử” theo nghĩa thông thường.
Trên thực tế.
Đếm tới đếm lui.
Tính tới tính lui.
Lúc trước dù sao tiệm sách còn có hai người bình thường.
Một là lão Hứa một là lão đạo.
Chẳng qua là kể từ sau khi lão Hứa phát sinh quan hệ không rõ ràng với Hải thần.
Cũng không thể coi như là một người bình thường theo nghĩa nghiêm khắc được nữa.
Bây giờ.
Chỉ còn lại lão đọa, một gốc cây duy nhất này mà thôi.
Giống như là nữ sinh ở trong đại học xây dựng sẽ thường được cả lớp xem như báu vật vậy.
Coi như còn sót lại một quả to độc nhất trên cái cây tiệm sách này.
Ai cũng không hy vọng lão đạo cứ như vậy mà ra đi.
Lui một vạn bước mà nói.
Về cái vấn đề bệnh tật và cái chết này.
Trong tiệm sách.
Cũng không có loại bất lực giống như khi người ở bên ngoại đối mặt với loại chuyện này.
Nếu như bạn phải chết.
Muốn để cho bạn sống sót.
Vẫn có không ít biện pháp.
Trong tiệm sách, thứ khác không nhiều, cương thi thì nhiều.
Hơn nữa, dưới loại tình huống cực đoan của Deadpool, lại để cho cô gái da đen nghĩ thêm chút biện pháp, trồng lão đạo xuống, đoán chừng cũng có thể kéo dài được thật lâu.
Sau đó cứ để cho tiểu Hầu Tử hàng ngày chạy tới bón phân bắt côn trùng cho đầu của lão đạo đi.
Nếu quả thực không được, bắt yêu quái có chút đạo hạnh, để cho lão Hứa vận hành một chút, cưỡng ép sánh duyên, cũng có thể dựa vào loại phương thức này để cưỡng ép cho lão đạo sống sót.
Mặc dù phương pháp không hoàn toàn hoàn hảo.
Nhưng nhìn thử tình huống của bệnh viện từ liệu thần kỳ mà sư phụ của Hứa Thanh Lãng đã mở ở Thông Thành trước đó đi.
Dưới điều kiện tiên quyết này.
Nếu như biết rõ quả thực có tác dụng có thể kéo dài tuổi thọ của mình.
Tuyệt đối sẽ có rất nhiều người sẽ điên cuồng vì chuyện đó.
Về điểm này.
Thật ra thì lão đạo cũng biết.
Châu Trạch không biết rốt cuộc là lão đạo đã nhận ra cơ thể của mình có vấn đề từ lúc nào.
Nhưng hẳn là đã được một đoạn thời gian, nếu không lão đạo cũng sẽ không cố ý đến bệnh viện làm kiểm tra.
Nhưng có một điểm Châu Trạch không nghĩ ra.
Tại sao lão đạo phải giấu giếm bệnh tình của mình?
- Ông chủ à.
Lão đạo liếm môi một cái.
Trong ánh mắt.
Để lộ ra một cỗ hồi tưởng tình hình thực tế ngực.
- Ông nói đi, tôi nghe đây.
- Ông chủ à, thật ra thì, lúc trước tôi vẫn cảm thấy bản thân rất sợ chết, tôi cũng muốn sống, muốn sống thật lâu thật lâu.
- Sống sót.
- Thật sự chỉ riêng chuyện đó cũng đã rất có ý nghĩa rồi.
Châu Trạch đưa tay che trán của mình một chút.
Tiếp theo nhất định sẽ có chuyển biến.
- Nhưng, lúc mọi chuyện thực sự đến, khi tôi phát hiện tôi mắc phải rồi căn bệnh này, lúc chính miệng bác sĩ nói cho tôi biết về bệnh tình, tôi cũng không kinh hoảng như trong tưởng tượng trước đó.
- Ngược lại.
- Có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
- Sống hơn bảy mươi rồi.
- Nói thật nhé.
- Ông chủ.
- Tôi sớm đã sống đủ vốn rồi.
- Đã từng sống ngày tháng dễ chịu, cũng đã từng bị đuổi giết rồi, cũng thấy rất nhiều chuyện kì quái đa dạng mà mười đời người bình thường cũng không được chứng kiến.
- Tuy nói, tôi vẫn cảm thấy bản thân không có tư cách viết hồi kí gì đó.
- Nhưng thực sự.
- Cuộc đời này.
- Có lẽ không sống được quá xuất sắc.
- Nhưng ít ra, không phụ lòng một từ —— 'Không lỗ vốn'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận