Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1291: Cá lớn (2)

- Ông chủ, đây là da của anh ta, đây là bên trong da...
Oanh Oanh buông thùng nước xuống, lại lấy ra một tấm da người từ trong túi giấy thấm dầu trong tay, vừa chỉ chỉ bên trong thùng nước.
Châu Trạch vừa gặm đùi gà vừa đứng lên, đi qua bên này xem thử một chút.
Da người có vẻ rất thô ráp, có lẽ là bị tách ra, cho nên đang nhanh chóng mất nước và khô đi.
Về phần con cá ở bên trong thùng nước kia.
Há.
Thật sự là một con cá rất lớn.
Cá người ta ném trong thùng nước sau đó cho thêm chút nước cũng đã có thể bơi lội ở bên trong rồi.
Còn hàng này lại ngã lộn nhào giống như củ hành ở bên trong, căn bản là không bơi được.
Con cá này đặt trong một mấy làng chài nổi tiếng trên mạng, cũng có thể được coi là ngư vương năm đó đi.
May là Oanh Oanh, nếu là những người khác, đoán chừng đến hai ba người đàn ông trưởng thành cũng không thể di chuyển được nó đi.
Châu Trạch đưa đùi gà đến trước mặt Oanh Oanh.
Oanh Oanh há miệng, cắn một cái:
- Hương vị như thế nào?
- Đồ ăn ngon.
- Ùng ục... Ùng ục...
Con cá lớn ở trong thùng nước dường như đã nôn ra nhiều bong bóng khí hơn rồi.
Ông chủ Châu nghiêng người nhìn sang Hứa Thanh Lãng ở sau lưng:
- Lão Hứa à, là tìm được anh rồi đấy.
Dù sao Hứa Thanh Lãng có quan hệ với Hải thần, phái một con cá qua để bày tỏ chút hỏi thăm sức khỏe thân thiết, hình như cũng rất bình thường nha.
- Không liên quan gì tới tôi, người thì Oanh Oanh vừa mới nói rồi đấy, là tìm được anh rồi.
Ông chủ Châu nhún vai một cái.
- Tôi lại không quen biết với loài cá.
Hứa Thanh Lãng:
- Ha ha.
- Ông chủ, phải xử lý nó sao đây? - Oanh Oanh hỏi.
Châu Trạch ngáp một cái, nói:
- Một con gà cũng không đủ cho hai người tôi và lão Hứa ăn, đúng lúc con cá này đưa tới cửa.
- Lão Hứa, anh ra tay đi, đây là việc cần kỹ thuật mà, trước tiên làm chút cá sống đi, lại cắt thêm một ít cá trượt*, cuối cùng là nấu canh đầu cá.
(*một món ăn vặt đặc sản ở Phúc Châu, Phúc Kiến, tương tự với chả cá của VN nhưng có thêm lòng trắng trứng gà, mỡ heo nấu chín)
- Được. - Hứa Thanh Lãng đồng ý.
- Ông chủ, để tôi qua phụ giúp, tôi có thể giết cá.
Dạo này chỉ cần có cơ hội thì Oanh Oanh sẽ tự mình luyện tập nấu đồ ăn, Châu Trạch vẫn luôn rất ủng hộ.
Dù sao.
Oanh Oanh cũng sẽ không tìm anh đến thử món ăn, mà là đi tìm đám người lão đạo.
- Được, đừng có dùng móng tay, tìm một con dao, cạo vảy cá sạch sẽ một chút, nói cái kiểu xuống nước là sẽ mất hết gì đó, tôi không ăn đâu.
- Được rồi, ông chủ.
Hứa Thanh Lãng bưng chén rượu lên, đưa cho Châu Trạch một ly, hai người nhẹ nhàng đụng một cái, đồng thời uống một ngụm nhỏ.
- Thật sự cứ trực tiếp giết như vậy sao?
Hỏi cũng không hỏi thử một chút sao?
Người từ xa tới, dù chưa tính là yêu, ít nhất cũng là một tinh đi, cố ý chạy tới đây, lời còn chưa nói hết thì anh đã muốn hầm người ta rồi?
Lại còn chia từ trên xuống dưới để làm món ăn gì.
Huống chi.
Vốn là cùng một gốc, sao lại gấp đốt nhau như vậy*?
(* nghĩa tương tự với huynh đệ tương tàn, đây là 2 câu “Bản thị đồng căn sinh / Tương tiên hà thái cấp” trong bài thơ sau bảy bước chân của Tào Thực)
- Hỏi làm gì. - Châu Trạch lắc đầu một cái, có khi hỏi xong lại lòi ra chuyện phiền phức gì đó, trực tiếp hầm mới là xong hết mọi chuyện.
Bất kể sau lưng anh đang cất giấu bí mật động trời gì, tôi đều sẽ giữ kín trong bụng của tôi, tri kỷ quá rồi?
Dao bầu thớt gì đó, đều đã có sẵn, lúc trước làm gà ăn mày, dụng cụ ở trong nhà bếp nhỏ đều được mang tới nơi này rồi.
Oanh Oanh tay phải cầm lấy con dao.
Tay trái xách con cá lớn ở bên trong thùng gỗ kia ra.
Oanh Oanh liếm môi một cái, suy tư một chút, ngược lại không phải là cô ấy đang sợ máu tanh, đúng rồi, sao cô ấy có thể sợ máu tanh được?
Trong đầu ôn tập lại quá trình giết cá một lần.
Oanh Oanh cầm lấy con dao, dùng mặt dao đập vào đầu con cá trước.
- Ầm!
Sức lực của Oanh Oanh rất lớn.
Lớp da của con cá lớn cũng rất thô sơ.
Dưới một cú đập.
Cán dao vẫn còn được Oanh Oanh nắm trong tay.
Nhưng lưỡi dao đã trực tiếp bay ra ngoài, thực hiện nhiều cú xoay tròn liên tiếp trên không trung...
- Ông!
Trực tiếp tiếp đất ở ngay trước mặt Châu Trạch và Hứa Thanh Lãng.
- ... - Châu Trạch.
- ... - Hứa Thanh Lãng.
- A a a, ngại quá, ông chủ.
Oanh Oanh cực kì xấu hổ.
Lần giết cá này, giết đến mức thiếu chút nữa chém luôn ông chủ nhà mình rồi.
- Không có chuyện gì, tiếp tục đi.
Bất kể lúc nào, bạn cũng không thể đả kích tính tích cực trong việc nấu cơm của bạn gái hoặc là nửa kia của bạn!
Châu Trạch khoát khoát tay, nhân lúc còn nóng tiếp tục tiêu diệt gà ăn mày, thật ra thì con gà này, cũng lớn như vậy, hai người đàn ông anh một miếng tôi một miếng, hai chân hai cánh thêm phần thịt ức kia mất đi rồi, cũng chỉ còn sót lại bộ xương.
- Tiểu nữu, làm cho tôi chút nước tương đi.
- Được rồi.
Cô gái da đen đi lấy nước tương.
- Không chấm mù tạc? - Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Tôi thích nước tương.
- Cũng được.
Bên này.
Oanh Oanh không cần dao, trực tiếp siết quả đấm đập về phía cái đầu của con cá lớn này.
- Ầm!
Lần này.
Cá lớn không thể may mắn thoát khỏi được nữa.
Dù cho nó đối phó được với con dao, nhưng cũng không có biện pháp chống đỡ được nắm đấm của nữ cương thi này.
Nhưng mà.
Châu Trạch chỉ cảm giác bên cạnh mình có một trận máu văng tung tóe.
Lúc này sững sờ ngay tại chỗ.
Hóa ra là Oanh Oanh lại dùng sức hình như có chút lớn.
Vốn dĩ chỉ là đập đầu cá trước chỉ để khiến cho con cá này bất tỉnh, dễ tiến hành những bước tiếp theo, nhưng một quyền này của Oanh Oanh, hiệu quả quá tốt rồi, người ta không chỉ đã hôn mê, còn trực tiếp nổ tung...
Cá đầu cá lớn này, bị một quyền cho đập nổ!
- Canh đầu cá của anh, không còn nữa.
Hứa Thanh Lãng có chút tiếc rẻ nói với Châu Trạch ở bên cạnh.
Quần áo trên người Oanh Oanh bẩn bẩn.
Hai tay khoanh lại đứng nguyên tại chỗ.
Cúi đầu.
Bày ra bộ dạng cô gái nhỏ đã làm sai chuyện.
- Ông chủ... Tôi làm sai rồi, thật sự xin lỗi.
- Ba ba ba!
Châu Trạch vỗ tay cổ vũ.
Nói:
- Ô kìa, tốt lắm, thật ra thì tôi cũng không muốn uống canh đầu cá một chút nào, nhưng lại ngại nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận