Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1312: Thời gian không nhiều (1)

Trong mắt người bên ngoài.
Là đứa trẻ này thật hiểu chuyện.
Nhỏ như vậy mà đã biết giúp đỡ người lớn những việc trong nhà.
Trên thực tế, lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng chẳng qua là chỉ làm dáng một chút mà thôi.
Người ra sức thực sự.
Vẫn là người ở chính giữa phía dưới – thằng bé trai.
Sở dĩ hai người một trước một sau mà làm bộ làm tịch, cũng là do sợ người đi bộ đi ở trên đường nhìn thấy một đứa bé nhỏ xíu như vậy lại khiêng một đống đồ lớn như vậy, thật sự là quá kinh người rồi.
Đi đến nơi, đóng cửa lại, bỏ lớp giấy thấm dầu ra, thằng bé trai nâng mai rùa lên.
“Phốc”.
Người đàn ông mai rùa được thả vào bên trong bể cá.
Xong chuyện.
Kết thúc công việc!
Thật ra thì.
Người đàn ông mai rùa đã thoái hóa đến mức thực sự rất lợi hại.
Nếu bạn không quan sát kỹ lượng, thật đúng là không phát hiện được con rùa này còn có chút bóng dáng con người nào.
Giải quyết xong hết mọi chuyện.
Thằng bé trai vỗ vỗ tay, đi ra khỏi tiệm net.
Hứa Thanh Lãng và lão đạo chia ra mỗi người một điếu thuốc, ngồi xổm ở bên dưới bể cá, hút thuốc.
- Tôi nói này, lần nào lão Châu chơi như vậy à?
Nhân viên ngồi xổm cùng nhau lười biếng, lúc nói chuyện nhảm nhí giải trí, chuyện dễ xuất hiện nhất, thông thường là những tin đồn nhảm liên quan tới ông chủ nhà mình.
Người đàn ông mai rùa đã kinh tởm anh thành như vậy rồi.
Lại còn giữ lại không giết?
Châu Trạch lười thì lười, nhưng thời điểm nên ác, cũng tuyệt đối là thực sự đủ ác, điểm này, cũng là chuyện mà tất cả mọi người trong tiệm sách đều hiểu rõ.
- Có phải là do niệm tình cảm xưa với Deadpool hay không?
Lão đạo suy đoán nói.
- Làm sao có thể, Deadpool cùng anh ấy thì có tình cảm gì? Cha con tình thâm sao?
- Cũng đúng, vậy thì chính là giữ lại con rùa này có chỗ dùng?
- Hẳn là vậy đi.
- Đúng là vậy rồi, không phải là ông chủ bị ông chủ lớn kéo vào tán gẫu sao, có lẽ là để nói chuyện về chuyện này, đoán chừng phải ra biển rồi.
Thông Thành ở khu vực cửa biển của sông Trường Giang, có được điều kiện của biển trời ban, lên đường từ Thông Thành, ra biển diệt trừ yêu nhân tiện thể săn thú, độ khó thực sự không lớn.
Hứa Thanh Lãng gật đầu một cái, cậu ta cảm thấy phân tích của lão đạo có chút đạo lý.
Tóm lại.
Bất kể hai người phân tích thế nào.
Đều sẽ không cho rằng nguyên nhân thực sự chính là nguyên nhân bản thân Châu Trạch tự nói.
Lão đạo muốn ăn trứng rùa, vậy cứ để cho lão đạo ăn đi.
Đây không phải là đang nói linh tinh sao?
- Ô kìa, về thôi, đi nằm một lúc, dạo này có chút cảm mạo, thân thể cũng không quá thoải mái.
Lão đạo từ từ đứng dậy.
- Bị cảm rồi, lần sau ít đi ra ngoài chơi, tuổi tác cũng lớn như vậy rồi, cẩn thận dẫn tới trúng gió.
- Không được nói, không được nói, có thể nhìn một chút thì cứ nhìn thêm một chút, có thể quan tâm được bao nhiêu thì cứ quan tâm, mọi người đều không dễ dàng, đều không dễ dàng nha.
Lão đạo phất tay một cái:
- Đi thôi.
- Này, trứng rùa mà tên này đẻ hằng ngày đều là ông ăn nha, nên tôi đi, ông ở lại trông nom đi.
- Há, cũng đúng.
Lão đạo xoay người, lại đi trở về, đứng ở trước mặt bể cá, có chút không hiểu nói:
- Con rùa lớn này, ăn cái gì vậy?
- Đoán chừng là ăn thịt đi.
- Có phải là đầu tôi bị vô nước không nhỉ, vì ăn trứng, mà phải trả lại thịt cho nó?
- Dù sao, trứng này cũng không giống tầm thường, lão Châu đã nói hết rồi, ông lớn tuổi rồi, cho ông ăn chút gì đó ngon.
Lão đạo nghe vậy.
Có chút ngượng ngùng cười:
- Há, tôi đây thì tính là gì chứ, ngược lại trên đời này, cái gì cũng ăn, cũng không có gì kiêng không ăn, như thế này đi, chờ lát nữa tôi đi ra sau công viên, nhổ chút cỏ cho nó ăn.
- Này, nếu là cỏ mà nói, thì không thể đẻ trứng được nhỉ? Gà mái nhà người ta muốn đẻ trứng còn phải cho chút thức ăn cho gia súc đấy.
- Không có trứng, vậy sẽ làm thịt ăn.
- ... - Rùa.
- Được rồi, lão Hứa à, anh trông chừng giúp tôi trước một chút đi, tôi đi ra ngoài nhổ cỏ, tôi xem thử nó có ăn hay không, chậc chậc, mấy cái trứng tôi mới thu được vừa rồi, buổi tối cực khổ cho anh rồi, giúp tôi làm thêm một món cơm xào trứng đi?
- Được.
- Cảm ơn nhé, lão Hứa, nói thật, đời này, cơm ăn ngon miệng nhất, đều là từ muỗng trong tay anh nha.
Lão đạo lần nữa phất tay một cái, đi ra ngoài.
Chờ bóng dáng lão đạo biến mất ở cửa sau, Hứa Thanh Lãng cười một tiếng, lần nữa móc ra một điếu thuốc, ngậm ở trong miệng.
- Ai bảo ông lớn tuổi chứ, ngay cả lão Châu cũng đã nói cho ngươi ăn chút gì ngon, ha ha, nghe lời này, thật đúng là có chút không may mắn nha.
- Cũng may, không phải là do bác sĩ nói, thông thường nếu bác sĩ nói lời như vậy, đều có ý nghĩa...
Hứa Thanh Lãng bỗng nhiên lấy điếu thuốc đang ngậm trên môi của mình xuống.
Cậu ta bỗng nhiên nhớ ra.
Châu Trạch.
Thật ra thì chính là một bác sĩ!
...
- Oanh Oanh, quần áo.
Châu Trạch ở trong phòng tắm gọi.
Trước đó, quần áo trên người đều bị hủy trong vụ nổ rồi, bây giờ đi tắm, chắc chắn phải đổi một bộ quần áo khác nữa.
- Chít chít chi, chít chít!
Sau một lát.
Cửa phòng tắm truyền đến tiếng kêu của tiểu Hầu Tử.
Châu Trạch trùm khăn tắm mở cửa phòng tắm ra.
Nhìn thấy tiểu Hầu Tử đỡ lấy một bộ quần áo của mình đứng ở cửa, giơ lên thật cao.
- À, cảm ơn.
Châu Trạch đưa tay xoa xoa ở trên đầu tiểu Hầu Tử một cái.
Lúc này mới nhớ ra.
Oanh Oanh đi tìm bác sĩ Lâm trao đổi về kinh nghiệm ăn mặc quần áo rồi, bây giờ còn chưa về nữa, cũng đã qua một đêm rồi, còn chưa có về, đây có nghĩa là quan hệ chị em hòa thuận rồi?
Mặc quần áo vào, Châu Trạch đi tới phía sau quầy bar, rót cho mình ly nước, thả hai viên đá vào.
Vốn dĩ còn định lên sô pha nằm một lúc, nhưng nếu Oanh Oanh không có ở đây, chắc chắn là cũng không có cà phê và báo chí đã được ủi xong, cũng lười nằm rồi.
- Két!
Cửa thủy tinh của tiệm sách bị đẩy mở.
Bạch Hồ từ chỗ khe hở của cửa run rẩy run rẩy đi vào.
Cô ta vốn dĩ có màu trắng, vào lúc này lại biến thành hồ ly màu hồng!
Ngược lại, không phải là trên người bị nhiễm thuốc nhuộm ở đâu đó, đơn thuần là kết quả của việc rượu cồn phát tác mà thôi, con hàng này, uống say rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận