Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1387: Chém Diêm La! (nhất) (1)

Ba ngày sau.
Ông ta bắt được con đom đóm kia, hưng phấn cực độ đi ra ngoài.
Culi Bàn Sơn ủ rũ cúi đầu.
Nhưng ngài ấy vẫn nói:
- Người mà tôi muốn nhận, là kẻ không tìm được.
Sau đó.
Ngài ấy thu nhận culi Bàn Sơn kia.
Bản thân ông ta không thể hiểu được, cho tới bây giờ, ông ta cũng vẫn không thể hiểu được.
Rốt cuộc là ông ta kém ở chỗ nào.
Mà lại bị phân biệt đối xử như vậy?
Đây là một trò chơi, thắng cuộc hay bại trận, chỉ dựa vào một ý nghĩ của ngài ấy mà thôi.
Mùa hạ năm đó.
Ông ta bắt được một con đom đóm.
Lại vì vậy mà đánh mất tương lai mà ông ta từng mong muốn.
Ông ta ở trong rừng ở mười năm.
Tuy nói ngài ấy không thu nhận ông ta.
Nhưng bình thường lại dạy dỗ tu hành một cách bình đẳng với ông ta và culi Bàn Sơn kia.
Ông ta hao phí hết muôn vàn tâm tư.
Cố gắng lấy lòng.
Cố gắng tiến bộ.
Ông ta muốn ép culi Bàn Sơn kia ra, muốn thay thế ông ta.
Hoặc là.
Khiến cho ngài ấy phá vỡ quy tắc một lần, thu nhận cả hai!
Nhưng mười năm sau.
Ngài ấy phải đi.
Ngài ấy mang culi Bàn Sơn đi.
Để lại ông ta.
Đó cũng là một cái đêm mùa hạ.
Ngài ấy không cưỡi mây lướt gió trên trời cao giống như tiên nhân.
Mà là đi bộ trên mặt đất.
Chính ngài ấy cũng nói, ngài ấy thích lên trời, nhưng trên trời quá nát, nhà ở quý giá, đình đài lầu các thủy tạ hay ca đài gì đó đều là quảng cáo gạt người, đến lúc lên mới thấy tất cả đều vừa cũ vừa hỏng.
Ngài ấy còn nói, ngài ấy cũng cảm thấy xuống đất thì có chút không thích, nhưng ai bảo gia sản mà ngài ấy phải kế nghiệp lại ở dưới đất chứ, đi ra ngoài chơi mười năm, lại không có chút thành tựu nào, haizz, chỉ có thể trở về thừa kế gia sản là toàn bộ địa ngục mà thôi.
Ngài ấy nói: Khổ quá, khổ quá mà.
Ngài ấy là vua của địa ngục.
Nhà của ngài ấy.
Đời đời kiếp kiếp.
Trông coi địa ngục.
Nắm giữ âm dương.
Ngài ấy đi rồi.
Culi Bàn Sơn cũng đi rồi.
Còn ông ta vẫn ngồi ở trước căn nhà gỗ nhỏ kia.
Ngồi ba ngày ba đêm.
Bản thân ông ta nghĩ không thông.
Dù đã ngàn năm trôi qua rồi.
Ông ta vẫn không thể nghĩa ra được.
Tại sao lúc trước lại không lựa chọn ông ta?
Tại sao?
Dựa vào cái gì?
Rốt cuộc là ông ta… thua kém ở chỗ não?
Rõ ràng ông ta trí tuệ đến như vậy!
Nếu như lúc ấy người ngài ấy mang đi là ông ta, kẻ để lại là culi Bàn Sơn kia.
Ông ta có lòng tin.
Đến hiện tại.
Ngài ấy vẫn là vua của địa ngục như trước!
Một lần gặp mặt cuối cùng.
Ngài ấy không về đây.
Kẻ quay về là culi Bàn Sơn.
Culi Bàn Sơn nói ngài ấy đi rồi, sau khi nghe lời vị Bồ Tát kia nói, ngài ấy đi rồi.
Sau đó.
Ông ta đã đánh cho culi Bàn Sơn một trận.
Culi Bàn Sơn đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Để yên cho ông ta đánh một trận.
Thật ra thì, bàn về đánh nhau, lúc đó khó mà nói được, nhưng sau khi trưởng thành, hình như ông ta thực sự không đánh lại culi Bàn Sơn kia, nhìn cái tên kia đi, thì đã có thể khẳng định là không đánh thắng rồi.
Sau đó.
Culi Bàn Sơn cũng đi rồi, trước khi đi, nói muốn thủ hộ đồ vật mà ngài ấy để lại.
Người đã không còn nữa.
Còn đi trông coi đồ vật thì có ích gì nữa chứ?
Đã nhiều năm như vậy.
Đống lửa vào một đêm mùa hạ thời niên thiếu.
Cá chép trong hàn đàm tuổi lúc xế chiều.
Điều vui mừng duy nhất là.
Ngài ấy vẫn còn…
Bản thân ông ta từng không hiểu, cực kì không hiểu được.
Điều ông ta không hiểu không chỉ có việc tại sao ban đầu ngài ấy không chọn ông ta.
Đồng thời còn có.
Tại sao ngài ấy lại rơi vào kết cục kia.
Đây quả thực là chuyện càng khiến cho người ta khó tin hơn việc trước đó ngài ấy lựa chọn culi Bàn Sơn mà không lựa chọn ông ta.
Lúc này.
Dường như theo sức sống của ông ta nhanh chóng trôi qua.
Theo tiếng chuông báo cho cái chết của ông ta bắt đầu vang lên.
Bản thân ông ta vẫn không thể nào hiểu rõ được.
Nhưng thật giống như… có một chút quá coi nhẹ rồi.
Rất nhiều chuyện, như lúc thưởng thức hoa trong sương mù, sẽ mơ hồ, sẽ không nhìn rõ được, sau khi coi nhẹ, ngược lại, lại có thể nhìn thấy càng rõ ràng hơn.
Lão Hầu Tử cười.
Nằm ở trên mặt đất.
Ngã vào bên trong ao đầm lầy kia.
Nước mưa đen nhánh đục ngầu kia một lần lại một lần cọ rửa thân thể mục nát của ông ta.
- A…
Không phải là tiếng kêu thảm thiết.
Không phải là tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Không phải là tiếng than thở trong vô thức.
Bên trong một tiếng này.
Thứ trong đó.
Là hiểu rõ.
- Ha ha ha ha…
Pháp thân của Diêm Vương chậm rãi đứng lên.
Xa xa.
Người đàn ông trung niên cũng từ từ đứng lên.
Anh ta vỗ tay một cái.
Chỉnh sửa lại cổ áo của mình một chút.
Thân thể cao lớn của pháp thân nâng chân lên.
Dẫm ở trên vị trí ngực của lão Hầu Tử.
- Thời đại của ông, đã sớm kết thúc rồi, còn ra ngoài xem náo nhiệt gì nữa chứ?
Giọng nói.
Vang lên từ trong miệng của luật sư An.
Luật sư An lúc này.
Đứng ở bên cạnh cơ thể của lão Hầu Tử.
Gần như là đã đối mặt với lỗ tai của lão Hầu Tử.
Lão Hầu Tử chỉ đang tiếp tục cười, tiếng cười không chút sức lực.
Trong đôi mắt của luật sư An, tràn đầy kinh hoàng, anh ta cảm thấy chuyện này thực sự quá hoang đường.
Vị kia.
Vị kia.
Lại thật sự là Diêm Vương!
- Thái Sơn đã sụp đổ, Phủ Quân đã không còn.
Lão Hầu Tử nghe vậy.
Thân thể cao lớn run lên một cái.
Dùng sức phản bác:
- Thái Sơn… bất tử.
Người đàn ông trung niên cũng cười, ánh mắt của ông ta bắt đầu từ từ hướng lên, bắt đầu truy tìm bóng dáng màu đen kia.
Năm đó.
Vốn dĩ đích thân anh ta đã lưu đày người kia vĩnh cửu.
Không nghĩ tới kẻ đó vẫn còn có thể sống lại.
Không phải là anh muốn tìm Thái Sơn đời cuối cùng quay về sao.
Thật là có duyên.
Lại lăn lộn chung một chỗ với con khỉ này.
Hai di lão di thiếu*, tập hợp cấu kết với nhau, sưởi ấm phải không?
(*
遗老遗少

: những người lớn tuổi và thanh niên vẫn còn lưu luyến, tận trung với triều đại trước; nghĩa xấu: người lưu luyến quá khứ, tư tưởng bảo thủ, cổ hủ)
Tổ hợp này, quả thật cũng không tồi.
Đồng thời.
Cũng thật buồn cười.
Người đàn ông trung niên giơ tay lên.
Pháp thân của Diêm Vương giơ tay lên.
Luật sư An cũng giơ tay lên.
Một bức rèm màu đen từ từ buông xuống.
Phong tỏa ngăn cản mọi không gian mà bóng dáng màu đen kia muốn di chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận