Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1486: Cả ngày bôn ba cực khổ (2)

Đương nhiên.
Cái bụng kia vẫn đang không ngừng phồng lên xẹp xuống, ngay cả ghế sô pha ở dưới người cũng đang không ngừng thực hiện động tác vận động kéo dãn cùng nhịp độ.
Ông chủ Châu lắc đầu một cái, vẫn là chưa nghĩ ra được phải làm sao bây giờ.
Mà lúc này.
Lão đầu lại mở miệng nói:
- Anh đang suy nghĩ chuyện gì?
- Suy nghĩ phải xử lý ông như thế nào đây.
- Ừm, quả thật phải suy nghĩ chuyện đó thật kỹ, ngược lại thì tôi cũng không đánh lại anh.
Mặc dù tư thế của lão đầu đã buông lỏng hơn, nhưng ở trong lời nói, lại trực tiếp nhận thua.
- Ông lại không thể chủ động hơn một chút sao? Tỷ như, tranh thủ cơ hội sống cho mình hay chút gì đó?
Lão đầu cười, phảng phất như đã nghe thấy một câu chuyện cười, trực tiếp chỉ vào Châu Trạch mà nói:
- Anh vừa liếc mắt là đã có thể nhìn ra thân phận của tôi rồi, tôi còn có thứ gì có thể cho anh được nữa?
- Nếu như trong đầu tôi không có cái thứ kia, thật ra thì tôi còn có thể suy nghĩ có nên giãy dụa một chút hay không, nhưng có cái thứ kia ở đó, ngay cả một tư cách để chiến bại, tôi cũng không có.
Lời này nói quả thực chính xác.
Từ phản ứng trước đó của lão thái bà mà xem, sau khi tầng phong ấn kia bị lá bùa của lão đạo áp chế, lực lượng mà lão thái bà cho thấy, dựa vào kinh nghiệm phong phú cùng thủ đoạn của bà ta, gần như đã có thể đánh lén Châu Trạch thành công.
Như vậy.
Lão đầu ở trước mắt này, nghĩ lại, hẳn là lợi hơn lão thái bà kia không ít, nếu không cũng không thể nào là lão thái bà hầu hạ ông ta được.
Chỉ tiếc, truyền thống của lão đạo là một ngày một đũng quần một lá bùa.
Phần của ngày hôm nay đã dùng hết rồi.
Châu Trạch bất đắc dĩ nói:
- Aish, thật ra thì, tôi thật sự là một người lấy việc giúp người làm niềm vui.
Vừa nói xong.
Châu Trạch lấy ra một đồng tiền xu từ trong túi.
Nói:
- Như thế này đi, nếu ra mặt chữ, thì sẽ thả các người đi, các người đừng lăn lộn bên trong địa giới Thông Thành là được rồi, đi những chỗ khác, ngược lại tôi còn mắt không thấy tâm không phiền.
- Mặt trái thì sao?
- Mặt còn lại, thì ngược lại, các người cũng không thể rời đi được.
- Nghe rất công bằng.
- Ông thực sự cảm thấy công bằng sao?
- Các người là dao thớt, tôi là thịt cá, còn có thể có được một cơ hội 50-50 mà nói, thực sự có thể đốt thêm một nén nhang rồi.
Lúc này.
Điện thoại di động của Châu Trạch đổ chuông.
Ông chủ Châu làm một thủ thế ra dấu xin lỗi với lão đầu kia, tỏ ý bản thân phải nhận cú điện thoại này.
Tuy nói phải chờ tung đồng xu để quyết định vận mệnh của mình thì cảm giác có chút giày vò, nhưng lão đầu vẫn yên lặng gật đầu, còn lộ ra chút mỉm cười.
Chẳng qua là mỉm cười này, trong khe hở khóe miệng còn có xúc tu đang muốn vươn ra, thật sự là không tạo ra được một chút tác dụng mỉm cười nào.
Lão Trương mím môi một cái, trong chốc lát, anh ấy không muốn ở lại trong căn phòng này thêm nữa, buổi tối anh ấy vốn không ngủ được phải dựa vào ngồi tĩnh tọa để nghỉ ngơi, tối nay, có lẽ trong lúc ngồi tĩnh tọa trong đầu còn sẽ nghĩ tới xúc tu cùng với khóe miệng của lão đầu này, đoán chừng ngay cả ngồi tĩnh tọa cũng không tĩnh tâm được đi.
Lão đạo đứng đối diện với cửa, một chân đã bước ra bên ngoài, trong miệng ngậm một điếu thuốc, chuẩn bị chạy trốn bất kì lúc nào.
- Alo.
Thông báo trên điện thoại hiển thị người gọi đến là luật sư An.
- Alo, ông chủ à, chuyện kia đấy, tôi phải báo lại với anh một chút.
- Chuyện gì?
- Chính là chuyện gia tăng sản lượng của gốc thực vật kia đó mà, mấy người bọn họ thảo luận một phen, thiếu niên kia nói, không phải là không có biện pháp.
Châu Trạch có hứng thú, trực tiếp hỏi:
- Biện pháp gì?
- Nhưng biện pháp này cũng là kiểu có nói cũng tương đương với không nói rồi.
- Anh nói nhanh. - Châu Trạch nhấn mạnh.
- Vâng vâng vâng, là như thế này ông chủ, ý của thiếu niên kia là, muốn gia tăng sản lượng cũng được, nhưng phải tăng chất lượng của phân bón lên, khiến cho gốc thực vật này phát triển thêm được một tầng nữa, hiện tại, gốc thực vật này mới chỉ là là một mầm non nhỏ mà thôi.
- Dùng phân bón gì?
- Cậu ta nói lung tung thế này, nói loại phân bón này thực sự không tìm được, trừ phi tìm tới tiên nhân tới dùng làm phân bón này, có lẽ mới được đi.
- Anh nói xem, cậu ta nói như vậy không phải là thúi lắm sao!
- Ừm.
Ông chủ Châu cầm điện thoại di động.
Yên lặng gật đầu.
Đồng thời.
Trong lúc lơ đãng.
Dùng móng tay.
Nắm trong tay mặt có chữ của đồng tiền xu kia.
Nạo sạch…

Châu Trạch cũng biết rốt cuộc móng tay của mình sắc bén đến như thế nào, cộng thêm việc, thật ra thì đồng tiền xu này cũng không quá cứng.
Chẳng qua là, nếu chỉ đơn thuần xóa chữ đi thôi thì cũng rất tiện, nhẹ nhàng cào cào qua mấy cái cũng đã được rồi, nhưng tiếp sau đó lại dùng móng tay khắc ra một đóa hoa ở trên mặt tiền xu, chuyện này cũng rất khó rồi.
Hơn nữa còn là khắc mà không nhìn nữa.
Chẳng qua là nói như vậy thôi, thông thường người mắc bệnh sạch sẽ mức độ nặng đều có kèm theo chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mức độ khác nhau.
Biết rõ làm như vậy thật ra thì cũng không có ý nghĩa lắm, nhưng vẫn không khống chế được tay của mình.
Cho nên ông chủ Châu vẫn rất nghiêm túc dùng móng tay của mình mà khắc mù.
Bản thân nó chỉ là một hình thức.
Nhưng cái hình thức này cũng phải được thực hiện nghiêm túc mới được.
Đặt điện thoại di động xuống.
Châu Trạch lần nữa nhìn về phía lão đầu đang ngồi ở trên ghế sô pha.
Lão đầu gật đầu với Châu Trạch một cái, tỏ ý bản thân đã chuẩn bị xong.
Ông chủ Châu cũng gật đầu một cái, biểu cảm có chút ngưng trọng, phảng phất như thật sự tiến hành lựa chọn vận mệnh, nghiêm túc giống như đang đối mặt với thẩm phán ở trước tòa án vậy.
- Ông!
Tiền xu bắn ra từ trong tay Châu Trạch.
Nhanh chóng lật qua lật lại ở trong không trung.
Ông chủ Châu không đưa tay đón lấy.
Mà mặc kệ cho đồng tiền xu rơi ở trên bàn tà.
- Ong ong ong! ! !
Tiền xu đảo đi đảo lại mấy vòng ở trên bàn trà, cuối cùng cũng nằm yên lại.
Lão Trương ho khan một tiếng, chủ động tiến lên kiểm tra tình hình ném đồng xu ở phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận