Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1414: Phong vân thay đổi (1)

Miếu nhỏ có vẻ rất trống trải.
Chỉ có một vài món đồ cơ bản nhất thể hiện đây là một ngôi miếu.
Nhưng bên trên bàn thờ trống rỗng lại khiến cho ngôi miếu này có một thiếu sót rất lớn.
Miếu, bởi vì có “tượng thần” mới có thể được gọi là miếu, sau khi đám tín đồ đi vào, cần phải có một thứ gì đó để gửi gắm, cần có một đối tượng để quỳ lạy.
Bồ Tát đưa tay, cầm lấy một chiếc khăn từ bên trong chậu nước ở bên cạnh, cẩn thận giặt sạch sẽ chiếc khăn ở bên trong chậu nước, sau đó vắt khô.
Ngay sau đó.
Bồ Tát đi tới bên cạnh bàn thờ.
Dùng chiếc khăn đó lau chùi bàn thờ một cách rất cẩn thận.
Thật ra thì.
Phía trên này không có tro bụi.
Cho dù là vẫn luôn không quét dọn, cũng sẽ không có tro bụi.
Nhưng vẫn còn cần phải dọn dẹp một chút.
Dọn dẹp.
Là vì để nghênh đón.
Đây cũng là một loại cảm giác nghi thức, xếp chồng nhiều nghi thức phức tạp và cầu kì, cuối cùng sẽ từ từ sẽ phát triển thành bầu không khí của tông giáo.
Lau chùi bàn thờ sạch sẽ rồi.
Bồ Tát trên tay cầm khăn lui về sau hai bước.
Nhìn bàn thờ vẫn còn trống rỗng ở trước mặt mình.
Ông ta có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Nhiều năm như vậy, sự bận rộn của ông ta, những kế hoạch của ông ta, sự chờ đợi của ông ta.
Thứ ông ta chờ đợi.
Đơn giản chính là ngày hôm nay mà thôi.
Bên trên bàn thờ, cần phải được trang trí thêm chút gì đó, như vậy bản thân ông ta mới đối tượng để mỗi ngày có thể ngồi quỳ trên bồ đoàn mà cúng bái.
Có người theo đuổi lý tưởng khắp thế gian này duy ngã độc tôn.
Nhưng cũng có người, thứ bọn họ theo đuổi là kiểu yên tâm đây là quê hương tôi*.
(*tên một quyển sách tập hợp những bài văn thể hiện về suy nghĩ, nỗi nhớ quê hương và cuộc sống của tác giả)
Phương hướng theo đuổi không giống nhau, sự hiểu biết đối với vạn vật đối với sinh mệnh cũng sẽ khác nhau, cho nên, không có cách nào có thể phân biệt cao thấp một cách rõ ràng được.
Quét dọn sạch sẽ rồi mới đi đón khách.
Bồ Tát đi ra khỏi miếu nhỏ.
Bồ Tát đi xuyên qua vườn hoa do bản thân trồng.
Bồ Tát đứng ở vị trí bên rìa của đỉnh Thái Sơn.
Ở phía trước.
Là một khoảng vân hải mênh mông.
Ở dưới chân.
Là vách đá vạn trượng sâu không lường được.
Bồ Tát nhấc chân về phía trước.
Từng bước một bước đi ở trong hư không.
Bộ bộ sinh liên.
Nhiều đóa hoa sen màu ven nở rộ ở dưới chân, thanh thế của Phật liên, tạo nên vẻ rực rỡ mênh mông, soi rọi khắp nơi.
Đi được một lúc.
Bồ Tát ngừng lại.
Hai tay của ông ta hợp thành hình chữ thập.
Cúi đầu thành kính tụng niệm:
- Ngã Phật... Từ bi.
...
Trong sơn cốc sâu thẳm.
Một ngôi đạo quan rất thanh nhã và khác biệt.
Bên trong phòng khách.
Chín tên trường thị đông thời mở mắt ra.
Trong mắt của mỗi một người bọn họ, đều có hào quang màu tím đang lưu chuyển.
Người biết rõ sự tồn tại của bọn họ, cũng không nhiều.
Bọn họ bị lầm tưởng là được Bồ Tát nuôi dưỡng mà thành, là lốp xe dự phòng thay thế cho Thập Điện Diêm La.
Nếu như bỏ qua sự kiện Thập Thường Thị huyết tẩy điện thứ chín vào một năm rưỡi trước.
Thật ra thì bọn họ vẫn luôn rất khiêm tốn rất kiệm lời.
Bây giờ.
Tiếng chuông khép màn sân khấu vừa mới vang lên.
Hiện tại.
Đến thời điểm bọn họ lên đài rồi.
Còn tám Diêm La còn lại, đã hoàn toàn bị buông bỏ.
Lòng dạ của bọn họ sao, chức trách của bọn họ à, trách nhiệm mà bọn họ đảm đương ư.
Những thứ này, vốn cũng không nhiều.
Mà những thứ vốn cũng không nhiều kia, sau khi trải qua ngàn năm bị mài mòn.
Lại trong hai năm này.
Theo việc hai vị Diêm La ra đi mà đã hoàn toàn sụp đổ.
Chín tên thường thị cùng nhau đi ra khỏi đạo quan.
Trên người bọn họ mặc quan bào thuộc về chính mình.
Mặc dù áo hoa lộng lẫy, nhưng thứ biểu hiện ra ngoài không phải vẻ cứng rắn của đàn ông, mà là một loại dịu dàng như nước chảy thuộc về tính nữ.
Bọn họ không ngại trang phục của bản thân sẽ bị giễu cợt.
Lúc bọn họ thay thế Diêm La đứng ở vị trí cao nhất kia.
Đám người đông nghịt ở bên dưới, sẽ xem việc mặc loại y phục này vinh quang mà thôi.
Tương tự như ngàn năm trước đám người phía dưới nhìn thời đại Phủ Quân kết thúc, lúc nhìn đám Diêm La lên chức, cũng như vậy.
Thời đại Phủ Quân truyền thừa qua nhiều đời, nói không còn, thì đã không còn nữa rồi, cũng đừng kỳ vọng đến cuối cùng đám Diêm La này còn có thể thu phục được tâm của bao nhiêu người.
Đại Trường Thu đứng ở phía trước.
Trong hồ ở trước mặt bọn họ.
Một đóa Phật liên, nở rộ rực rỡ.
- Đến giờ rồi.
Khóe miệng Đại Trường Thu lộ ra một nụ cười, bóng dáng hóa thành một luồng sáng màu xanh lam, xông thẳng vào tầng mây.
Sau lưng, tám luồng ánh sáng màu xanh lam cũng theo sát đó.
Bọn họ đồng thời bay về phái Thái Sơn.
Lại dừng ở trước Thái Sơn, hiện ra bóng dáng.
Bồ Tát còn đang đứng ở trong hư không.
- Tham kiến Bồ Tát.
Chín vị thường thị cùng nhau hành lễ với Bồ Tát.
So với loại cảm giác trong cung kính mang theo chút nịnh nọt mà trước đó đám Diêm La đã dành cho Bồ Tát.
Đám Thập Thường Thị này, là có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều.
Nói đến chuyện nuôi dưỡng, vốn cũng không phải là sự thật.
Giữa Thập Thường Thị và Bồ Tát, vốn dĩ là bình đẳng.
Nếu không phải vào cuối thời kỳ Thượng cổ, vị Chủ nhân của địa ngục kia liều mạng bản thân ra đi để cưỡng ép cắt đứt hết tất cả mọi chuyện này.
Có lẽ.
Sau đó.
Địa ngục này vốn cũng sẽ không có thời đại của Phủ Quân, cũng sẽ không có thời đại của Diêm La.
Địa ngục.
Từ đầu đến cuối.
Đều là thời đại thuộc về bọn họ.
Bồ Tát im lặng không lên tiếng.
Chẳng qua chỉ ngẩng đầu.
Nhìn trời.
Không trung của địa ngục, căn bản là chẳng có gì đẹp mắt, nhưng hôm nay, ông ta rất muốn nhìn, rất muốn rất muốn…
Tám tên thường thị, mỗi người đều tự bay đi, đều đi về mục tiêu riêng của mình.
Đại Trường Thu thì dừng lại ở tại chỗ, đứng ở bên cạnh Bồ Tát.
Vào một năm rưỡi trước.
Đại Trường Thu từng bị Doanh câu đuổi giết đến phải chạy trốn khắp địa ngục, sợ hãi như một con chó.
Bây giờ.
Ngược lại thật sự là nhân mô cẩu dạng rồi.
Kẻ cười đến cuối cùng, thông thường mới là kẻ cười đến vui vẻ nhất.
Đại Trường Thu an ủi bản thân như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận