Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1054: Nuốt đi (1)

Thằng bé trai nắm lấy chân của mèo Garfield, hòa hoãn sát khí bên trong cơ thể mình.
Luật sư An ở bên cạnh vẫn còn hôn mê.
Oanh Oanh còn đang nằm ở trên đất, khôi phục khí lực.
Cơn gió màu xanh kia, sau khi bay chung quanh tế đàn một vòng, sau đó lại vào không gian bên trong cơ thể Châu Trạch, giống như là ông già ra ngoài tản bộ xong lại trở về nhà vậy.
Bởi vì không ai quấy rầy, cho nên sự yên lặng kéo dài rất lâu, lại có chút khiến cho người ta cảm thấy không thể tiếp tục được nữa, dường như cũng có chút giả vờ, cuối cùng mới có người người không nhịn được phải phá vỡ tình trạng yên lặng này.
Giống như là đôi tình nhân nhỏ lúc vừa mới ở bên nhau, chuyện làm việc nhà như dọn dẹp nhà cửa kia, cũng không phải là do người chăm chỉ, chẳng qua là so đấu năng lực trên phương diện chịu đựng được cuộc sống trong hoàn cảnh bẩn thỉu kia, bại bởi người còn lại mà thôi.
- Hô… - Bóng đen thở dài nhẹ nhõm một hơi, dù là hiện tại anh ta không có biện pháp làm ra được động tác này, nhưng vẫn bày ra tư thế này:
- Anh nói còn có thể là ai chứ?
- Tôi chỉ muốn xem thử một chút, rốt cuộc đám người đó – đám người lúc trước đánh rơi anh – có bao nhiêu cân lượng.
- Đúng không.
- Đánh anh – người đang ở thời kỳ đỉnh cao – đến thành ra như vậy, nếu như tôi có thể diệt bọn họ, có phải sẽ chứng minh được là tôi lợi hại hơn hay không?
- Sau đó, sau khi anh biết được, liệu có sẽ trực tiếp bị tức chết hay không? Xem thử có tức hay không chứ? Có tức hay không? Có tức hay không?
- Nhưng rất đáng tiếc, đám khốn nạn đó, quá không biết xấu hổ.
- Chẳng qua là tôi cũng không mất mặt nha.
- Hình như còn giết chết một tên, chơi cho mấy tên thành tàn phế, sau đó, tôi mới bị bọn họ đánh tan, biến thành bộ dạng này.
- Chuyện này, thoáng một cái thì đã ngàn năm trôi qua rồi.
Châu Trạch đưa tay chỉ về phía đường hành lang.
Nói:
- Anh… đi… đi…
Bóng đen vẫn không di chuyển, có chút buồn cười mà hỏi:
- Anh thực sự tình nguyện thả tôi đi?
Châu Trạch không lên tiếng, coi như là ngầm chấp nhận.
- Được, vậy tôi thực sự đi đấy? Anh đừng hối hận.
- Ba… mươi… hơi… thở… sau… sẽ… bắt… anh… về… lại…
- … - Bóng đen.
Bóng đen không đi, tiếp tục ở nguyên tại chỗ, ba mươi hơi thở, chạy thế nào chứ?
Chờ một “Phiên Vân”?
Trong ánh mắt Châu Trạch, lóe lên một tia thâm thúy.
Anh ấy đã từng nói cho anh ta mặt mũi, cho anh ta sự tự do.
Nhưng anh ta không tin.
Cơ hội.
Chỉ có một lần.
Nếu đã bỏ lỡ, thì chính là bỏ lỡ.
- Này, nếu không thì anh trực tiếp nuốt tôi luôn đi, không được không được, chúng ta thương lượng một chút được không? Để cho chủ nhân của bộ thân thể này, để nhóc chó con đàn em này của tôi, nuốt tôi?
Tôi và anh ta, vốn cũng coi là cùng một gốc rễ mà, đều thịt nát ở trong nồi rồi.
Đôi mắt Châu Trạch từ từ khép lại.
- Coi như bây giờ anh nuốt tôi, tôi gắng gượng phản kháng, anh có thể nuốt được bao nhiêu chứ?
- Năm phần?
- Hay là ba phần?
- Tôi chủ động bỏ ý thức của bản thân xuống, cho anh ta đi nuốt, anh ta có thể từ từ thừa kế kinh nghiệm chiến đấu của tôi cùng với công pháp mà bản thân tôi sáng tạo ra.
- Thế nào.
- Không phải mới vừa rồi mấy người còn làm đến mức thật cảm động sao?
- Một công chúa tình nguyện vì anh mà giết ông chủ trước đây.
- Một kẻ không tiếc bó tay chịu trói cũng không nổ Thái Sơn đồng quy vu tận với anh.
- Mẹ nó chứ.
- Xem đến mức lão tử cũng sắp khóc đến nơi rồi!
- Bây giờ sao rồi?
- Tiếp tục đóng phim tình cảm đi chứ!
- Anh dám không?
Bóng đen tiếp tục thay đổi, tiếp tục gọi lớn:
- Này, anh cho là anh ta thông minh hơn tôi, tin tưởng anh hơn tôi?
- Ha ha, tôi không tin, không đúng, tôi cảm thấy có thể là anh ta thông minh hơn tôi, nhưng tuyệt đối không tin là anh ta tin tưởng anh hơn tôi!
- Anh biết không, anh nghĩ là anh rất thần bí, anh cho rằng anh rất lợi hại, anh nghĩ là bản thân nắm giữ hết tất cả mọi chuyện.
- Nhưng trên thực tế.
- Người ta đã nhìn thấu anh rồi!
- Anh ta hiểu rõ anh hơn tôi.
- Anh ta cũng dám đánh cược hơn tôi!
Mí mắt Châu Trạch giật một cái.
Nhìn lên bóng đen ở trước mặt.
Khóe miệng nâng lên thành một độ cong.
Nói:
- Khích bác ly gián.
- Ha, tôi có thể không chọn…
Bóng đen ngây ngẩn.
Sau đó lập tức ý thức được.
Chỉ Châu Trạch nói:
- Anh ta ngủ, anh lên?
Bởi vì lúc nói chuyện.
Không lắp bắp.
Ông chủ Châu gật đầu một cái, sờ túi một cái, mẹ nó chứ, quần áo đều rách đến tan nát rồi, thuốc lá cũng mất rồi, dứt khoát đi tới bên cạnh luật sư An còn đang hôn mê, từ trong túi anh ta móc ra một bao thuốc lá.
Sau đó lật người luật sư An lại, đỡ cho một lát nữa, cánh tay mà anh ta gối lên lại tê cứng.
- Ba!
Châm điếu thuốc, Châu Trạch nhìn bóng đen nói:
- Ngay lúc anh nói để cho tôi nuốt anh, anh ta đã xuống rồi, giao cục diện lại cho tôi, bây giờ anh có thể thử chạy một chút, cà phê của tôi không dài như anh ta, đoán chừng không bắt được anh.
- Ha…
Đột nhiên bóng đen cảm thấy cực kì vô lực.
Cảm giác bản thân giống như một quả bong bóng.
Bị người ta trực tiếp đâm hỏng.
Bay hơi rồi.
Cũng xẹp rồi.
- Anh có thời gian một điếu thuốc để cân nhắc.
Châu Trạch nâng ngón tay đang cầm điếu thuốc của mình lên.
Sau đó cầm lên, dùng sức hút chừng mấy hơi.
Ừ.
Thời gian chỉ còn lại nửa điếu thuốc.
- Ông chủ…
Lúc này.
Châu Trạch nghe được giọng nói của Oanh Oanh ở sau lưng.
Anh lập tức xoay người, đỡ Oanh Oanh lên.
Trên đất lạnh, coi như Oanh Oanh không sợ lạnh, nhưng trên đất cũng quá cứng, nằm ở nơi này chắc chắn không thoải mái.
- … - Luật sư An đang hôn mê ở bên cạnh.
- Ông chủ…
Oanh Oanh rúc vào trong ngực Châu Trạch.
Ngẩng đầu lên.
Nhìn cái cằm của Châu Trạch.
Đôi mắt nhìn chằm chằm.
Vẫn luôn nhìn.
Giống như rất sợ Châu Trạch sẽ rời đi vậy.
Châu Trạch đưa tay cọ nhẹ ở trên chóp mũi của Oanh Oanh, an ủi:
- Không có chuyện gì, đều đã kết thúc, kết thúc hết rồi.
- Vâng.
Oanh Oanh lại vùi đầu vào trong ngực của Châu Trạch, nhưng rất nhanh lại nâng lên, dường như rất sợ Châu Trạch sẽ quên vậy, chỉ vào ngón tay của Châu Trạch nói:
- Ông chủ, thuốc tàn.
Đúng vậy.
Thuốc tắt rồi.
Ông chủ.
Nên ăn cơm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận