Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1276: Đại nhân! (2)

Vừa nói.
Lão Hầu Tử vừa nhìn về phía tiểu Hầu Tử.
Trong ánh mắt.
Dường như đều là dáng vẻ của bản thân mấy ngàn năm trước.
- Ông có muốn lại…
Cơ thể Hầu Lượng Lượng run lên.
Trận uy áp kinh khủng quanh quẩn ở trong căn tiệm này tiêu tan hết sạch.
Cả người Hầu Lượng Lượng quỳ rạp trên mặt đất, trên người mồ hôi đầm đìa, giống như là đã mệt lả.
Ông chủ Châu nhẹ giọng nói hết mấy chữ cuối cùng:
- Lại ngửi một cái…
...
Trung tâm của một hàn đàm ở sâu trong rừng già, có một khối nham thạch màu nâu, trên tảng đá, có một lão giả trên người mặc trang phục Tôn Trung Sơn đang ngồi xếp bằng trên đó.
Trước mặt lão giả có đặt một bầu rượu, một ly rượu.
Lão giả bưng chén rượu lên.
Uống một hơi cạn sạch.
Sau đó ly rượu rơi xuống.
Rơi vào trong hàn đàm.
Trong hàn đàm, lúc này nước gợn lên gợn sóng, ly rượu bị con cá bên dưới đỡ được và nâng lên.
Nhưng mà.
Cùng rơi xuống với ly rượu.
Còn có hai hàng lệ nóng của lão giả.
Giọt nước mắt này nhỏ xuống bên trong hàn đàm.
Cá tôm bên dưới cũng không dám đụng chạm chút nào, lại không dám lấy lòng đỡ lấy rời dâng lên trả lại, mọi người chẳng qua chỉ làm như không nhìn thấy.
Lão giả đứng lên.
Trên mặt tựa như khóc tựa như cười.
Giống như là đang liều mạng đè nén tâm tình của mình.
Giờ khắc này.
Lấy nơi này làm tâm điểm, trăm loài trong khu vực mười dặm chung quanh, tất cả đều cảm giác được một loại run rẩy phát ra từ nội tâm, thậm chí còn có một ít tiểu yêu đang ẩn nấp dứt khoát bò lổm ngổm đi xuống dập đầu về phía này.
Lão giả hít sâu một hơi.
Cắn răng.
Cơ thể bắt đầu run rẩy.
Sau đó hai quả đấm siết chặt, G
ân xanh lộ ra.
Há to miệng.
Dùng giọng nói chỉ có bản thân có thể nghe được mở miệng nói:
- Đại nhân...
...
Người cứ như vậy mà thẳng bước đi.
Ngạo mạn hò hét đến, lại tùy thời mà rời đi.
Nếu không phải trước đó có Hầu Lượng Lượng sợ bị dính líu, vì muốn bảo toàn cái mạng nhỏ của mình mà lặp đi lặp lại rằng tính tình của gia gia anh ta rất xấu làm mở đường trước, có lẽ ông chủ Châu thật sự sẽ lầm tưởng lão Hầu Tử này tu thân dưỡng tính cực kì tốt, cũng là một đại nhân vật rất biết nói phải trái.
Thật sự hiền hòa đến mức không thể tốt bụng hơn được nữa, thông tình đạt lý đến rối tinh rối mù.
Nhưng vấn đề, chính là ở chỗ này.
Nếu như người ta đối xử với bạn theo kiểu mũi không phải mũi miệng không phải miệng*, cứ vậy mà mắng chửi đe dọa một trận, hình như như vậy mới có vẻ thích hợp nhất, nhưng lại cứ như vậy mà thân thiện nói với mình “Cứ thả như vậy đi”, ngược lại khiến ông chủ Châu cảm thấy rất quỷ dị.
(*ý chỉ tức giận đến mức mặt mày méo mó)
Có lẽ.
Đây chính là tiện đi.
Hầu Lượng Lượng dè đặt ngẩng đầu lên, quan sát biểu cảm của Châu Trạch, mới vừa rồi anh ta bị ám vào người, cho nên rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nói cái gì, anh ta đều không biết.
Châu Trạch duỗi người, xoay người nói với Hứa Thanh Lãng:
- Lão Hứa à, dọn dẹp đồ đạc một chút, anh thấy nên lấy cái gì thì tôi sẽ lấy cái đấy, qua thôn thế nhưng sẽ không còn tiệm này đâu.
Nếu như lão Hầu Tử đã có thái độ này, vậy bên mình cũng không cần khách khí, không cần nương tay cũng không cần dè dặt.
Ngay sau đó.
Ông chủ Châu lại quay sang Hầu Lượng Lượng đang quỳ rạp ở dưới đất, nói:
- Gia gia của anh gọi các người về ngủ, đừng chạy ở bên ngoài nữa, đúng rồi, nơi giải quyết thì giải quyết cho xong đi, lần sau đến Thông Thành, nhớ chào hỏi trước một tiếng.
Hai món óc khỉ, cứ như vậy mà không còn nữa, thật là quá đáng tiếc rồi.
- Gia gia, gia gia để cho chúng tôi trở về?
Hầu Lượng Lượng cực kì bất ngờ.
- Không có chuyện gì.
Tâm trạng của ông chủ Châu cũng không quá tốt, đi thẳng ra khỏi cửa tiệm, mới châm một điếu thuốc, lão đạo ôm tiểu Hầu Tử đi ra ngoài.
Lão đạo vịn khung cửa đi ra ngoài, hiển nhiên, hiện tại còn có chút run chân, nhìn thấy ông ta như vậy, trong lòng ông chủ Châu không khỏi cũng dao động rồi.
Nếu như quả thật chỉ là anh tự mình mơ tưởng viễn vông…
- Ông chủ, cứ như vậy mà thả hai con khỉ kia đi sao?
- Không thả thì ông nuôi à?
- Không không không, không nuôi nổi, không nuôi nổi, có một đứa là đã đủ rồi.
Lão đạo chỉ là có chút hiếu kỳ, ông chủ vẫn luôn cố gắng hết sức muốn mở “thế giới động vật”, sao lần này lại đổi tính, nhìn thấy động vật được quốc gia bảo vệ mà cũng không mang về nhà.
- Các người ở lại nơi này dọn dẹp đi, xe các người lái đi, tôi đón xe trở về.
- Vâng, ông chủ.
Thật ra thì, nguyên nhân không thu bọn họ cũng rất đơn giản, thái độ của lão Hầu Tử không rõ ràng, thậm chí đi sâu tìm hiểu còn có một chút kì quái, dưới tiền đề này, thu hai tiểu Hầu Tử kia, nhân tố không ổn định quá nhiều, Châu Trạch tình nguyện không muốn.
Huống chi, tổ hợp hai con khỉ này, nhất định chính là bản sao của An Bất Khởi cùng với thằng bé trai, nhưng y bất như tân nhân bất như cố*, có thêm hai bọn họ cũng không nhiều, ngược lại còn tốn thêm hai miệng cơm.
(*quần áo không gì quý bằng mới, người không gì quý bằng cũ)
Xe tới, nhưng địa điểm mục tiêu tiếp theo của ông chủ Châu cũng không phải tiệm sách, mà là nhà của bác sĩ Lâm.
Bất kể như thế nào, hôm nay bác sĩ Lâm bị liên lụy, người ta là một người phụ nữ kiên cường, nhưng anh cũng không thể không quan tâm được, rất nhiều chuyện, đều giống như thuốc lá vậy.
Nếu như bạn bỏ thuốc rồi, cũng không tính là gì, nhưng nếu như một ngày nào đó bạn bỗng nhiên hút một điếu, bạn cũng sẽ rất muốn hút thêm điếu thứ hai điếu thứ ba.
So sánh đời sống tình cảm và quan hệ nam nữ với chuyện hút thuốc lá, dường như rất không thích hợp, nhưng nếu ông chủ Châu bình thường, đời trước cũng sẽ không đến ba mươi tuổi mà còn chưa kết hôn rồi.
Phải biết, nghề nghiệp bác sĩ này vẫn rất phổ biến trong vòng tròn xem mắt, chưa kể tới mỗi ngày gặp phải rất nhiều bệnh nhân và thân nhân của bọn họ cùng với ý tá oanh oanh yến yến xinh đẹp ở chung quanh.
Đời trước, ngoại hình của ông chủ Châu không thanh tú đến mức dựa vào mặt để ở rể như Từ Nhạc, nhưng cũng không phải kiểu xấu đến kinh hãi thế tục, ở trong loại hoàn cảnh này, nhưng vẫn có thể giữ được tình trạng độc thân như cũ, nếu không có thực lực, không thể đạt được trình độ này đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận