Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1028: Muốn đòi tiền (1)

Nhất diệp tri thu*.
(nhìn lá rụng là biết mùa thu đến, ý chỉ việc nhìn dấu hiệu để biết xu hướng phát triển của mọi chuyện)
Đủ để biết được rốt cuộc tính khí của con hàng kia cực đoan đến mức độ nào rồi.
Oanh Oanh cùng thằng bé trai tiếp tục cúi đầu dọn dẹp, khối nhỏ gì đó liền trực tiếp dùng quả đấm đập vỡ, khối lớn thì nâng lên vứt ra xa.
Luật sư An đứng ở bên cạnh vừa chỉ hủy vừa cẩn thận quan sát.
Rốt cuộc cũng gọi:
- Chính là nơi này, chính là ở phía dưới!
- Một người đi xuống đi.
- Một người ở phía trên đỡ lấy!
- Ở lối vào tôi đã đặt một cái cửa an toàn, không cần lo lắng bùn sẽ chảy vào!
Bây giờ suy nghĩ một chút, chính luật sư An cũng bội phục các biện pháp bảo hiểm lúc trước của mình, nếu không một khi cái khe cửa đó cũng đều nước bùn rót vào, lượng công trình cần phải nạo vét sẽ thực sự rất lớn đi.
Thằng bé trai nghe vậy, trực tiếp chui vào phía dưới bùn lầy.
Sau đó.
Không ngừng có xi măng cốt thép bị vứt ra từ phía dưới, Oanh Oanh ở phía trên đỡ lấy, lại trực tiếp quăng về một hướng khác.
Hiệu suất, lại tăng thêm một bước nữa.
Luật sư An ở bên cạnh nhìn thấy, cũng cảm thấy có chút không đành.
Rốt cuộc.
Lúc thằng bé trai nổi lên lần nữa.
Anh ta lắc đầu.
Nói:
- Nhìn thấy cửa sắt rồi, ở ngay phía dưới.
- Ồ!
Luật sư An làm một dấu “OK”:
- Mọi người cực khổ rồi, đi tắm đi.
Luật sư An cảm giác bản thân thật đúng là một đốc công xấu xa.
Ngay cả một hộp cơm cũng không sắp xếp cho người ta, phiếu tắm cũng không có.
Đương nhiên.
Người xấu xa nhất vẫn là vị quản đốc đang ngồi ở phía trên ngắm phong cảnh đến mất hồn kìa.
Ồ.
Quản đốc xấu xa đâu rồi?
Mới vừa rồi còn đang ở đằng kia mà!
Luật sư An hơi nghi hoặc một chút mà quét mắt nhìn khắp bốn phía, vẫn là không có tìm thấy bóng dáng của Châu Trạch.
- Ông chủ đâu? - Oanh Oanh hỏi.
- Đừng nóng, nói không chừng đang tìm một chỗ thuận tiện đi, chúng ta nhanh chóng tìm chỗ chỉnh đốn bản thân lại một chút, lại nghỉ ngơi một chút.
Nếu Châu Trạch tự mình rời đi, như vậy, nhất định là phải tự mình giải quyết một số chuyện, huống chi, luật sư An cũng biết, hai con cương thi bên cạnh mình đây vừa mới cũng tiêu hao quá nhiều khí lực, quả thật cần phải chậm rãi khôi phục một chút.
….
Châu Trạch không rời đi bao xa.
Anh chẳng qua là đi về phía thung lũng bên kia lần nữa.
Ở trên một tảng đá cách xa lộ bên dưới không xa.
Châu Trạch dừng bước.
Chiếc xe bánh mì đã thuê vẫn an tĩnh đậu ở đó.
Chẳng qua là.
Dưới vách đá dựng đứng ở phía sau xe van.
Lại truyền đến âm thanh của kèn sona.
Trước đó.
Châu Trạch cũng vì đi tìm tiếng kèn này nên mới đi tới nơi này, mà trước mắt, tiếng kèn này đã rất rõ ràng.
Ngồi chồm hổm xuống.
Châm điếu thuốc.
Ông chủ Châu không gấp.
Đúng như suy nghĩ của luật sư An, lúc vừa đến, anh ta đã nghĩ chuyện lần này nhất định là có nhân tố không tầm thường trong đó.
Làm sao trong lòng ông chủ Châu có thể không cân nhắc được?
Nhưng bất kể như thế nào.
Anh ta tới đây.
Anh ta ở nơi này.
Nửa gương mặt kia lại quá là quan trọng với doanh câu.
Dù là đây lưỡi câu này thẳng đến không thẳng hơn được nữa.*
(ý chỉ mồi câu quá lộ liễu)
Anh cũng không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ có thể đưa miệng mà cắn thôi.
Nếu như bất luận thế nào cũng phải đối mặt, cũng không cần hoảng nữa, cứ đối mặt trực tiếp là được rồi.
Tiếng kèn sona bắt đầu trở nên uyển chuyển và vui mừng.
Ngay sau đó.
Châu Trạch nhìn thấy một đám người mặc quần áo đỏ đứng thẳng từ bên dưới vách đá đi lên.
Một màn này.
Lúc trước Châu Trạch đã từng nhìn thấy.
Lúc trước khi Bạch phu nhân gọi tiểu quỷ thuộc hạ đến trong tiệm sách cầu Hứa Thanh Lãng.
Cũng là trò cũ này.
Chẳng qua là.
Lần này, ở phía sau không phải là kiệu hoa gì đó.
Mà là một cái quan tài màu đen.
Quan tài xinh đẹp như mới.
Lúc được mang lên trên mặt đất.
Mặt đất cũng vì vậy lõm xuống không ít.
Trong phút chốc.
Tiếng kèn chấm dứt:
- Ầm!
Quan tài đáp xuống đất.
Phần đất nơi đó lại lõm xuống gần nửa mét.
Châu Trạch tiếp tục hút thuốc, tiếp tục xem, ngược lại anh muốn xem thử một chút, rốt cuộc có thể chơi ra được cái trò gì.
Những người khoác trên mình trang phục màu đỏ nhưng vẻ mặt lại nặng nề ở bên dưới kia, Châu Trạch không phân biết được rốt cuộc bọn họ là tiểu quỷ hay là người giấy, dĩ nhiên, chuyện này cũng không phải trọng điểm.
Cho dù bộ dạng của tiểu lâu la kì lạ tới đâu, cũng không phải chất liệu cho lão sư hí khúc hát xướng.
- Rắc rắc…
Đám người áo đỏ này bắt đầu đồng thời ra sức.
Sau một trận âm thanh ma sát.
Nắp quan tài bị đẩy ra một nửa.
Từ bên trong, có một đám khói trắng bốc lên.
Có chút cảm giác giống mở cửa tủ lạnh vào ngày mùa hạ.
Một người, bị đám người áo đỏ này đưa từ trong quan tài ra ngoài, sắp xếp đặt ở trên đường, bên cạnh chiếc xe bánh mì.
Người này mặc quần áo màu xám, rất béo tốt, không giống như là quần áo mặc khi đem chôn, cũng không phải áo giáp đặc thù gì đó, ngược lại thật giống như là quần áo ngủ…
Ông chủ Châu híp mắt một chút.
Đây là ý gì?
Vị BOSS này đi ra không có bài diện* như vậy sao?
(bài diện: một loại thẻ chứng minh thân phận, ở đây mang nghĩa có mặt mũi, thể diện)
Sau đó.
Là vị thứ hai.
Người đó mặc quần áo thoải mái, cũng bị đặt ở trên đường.
Trên người mặc quần áo thoải mái, tóc hơi dài, khoảng cách của Châu Trạch có chút xa, cũng không phân biệt được là nam hay nữ.
Chẳng lẽ.
Là mộ vợ chồng?
Có mặt mũi đến như vậy sao.
Kẻ đi ra ngoài còn là BOSS vợ chồng?
Sau đó.
Thi thể thứ ba được dời ra.
Ông chủ Châu khẽ ngẩng đầu lên.
Không phải vậy chứ!
Sau đó.
Là vị thứ tư!
Chơi đến mức độ đó sao!
Vị thứ năm.
Vị thứ sáu!
Đây là chôn cất nhóm, chết cũng phải mở tiệc sao?
Vị thứ bảy.

Vị thứ mười.
Vị thứ mười một.
- Khục khục…
Châu Trạch ho khan.
Bây giờ.
Đã không còn khiếp sợ rồi.
Ngược lại cảm thấy có chút hoang đường.
Đêm hôm khuya khoắt như thế này, ở nơi hoang vu vắng vẻ như thế này.
Bản thân lại giống như một kẻ đần độn.
Ngồi xổm nơi này vừa hút thuốc vừa nhìn ma thuật “cơ hội đổi đời lớn”?
Bạn cần đăng nhập để bình luận