Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 891: Kiện mày! (1)

Oanh Oanh bật bếp gas lên, sau đó để tay ở trên ngọn lửa cảm nhận nhiệt độ, như thế này tính là lửa lớn sao?
Thật giống như cũng không quá nóng nha.
- Hắt xì!
Lão Đạo hắt hơi một cái, lấy cẩu kỷ ra, thả một chút vào trong bình giữ ấm, cho thêm nước sôi.
Lắc lắc ly, Lão Đạo duỗi người, lão chẳng qua là đi xuống lấy thêm nước, chờ lát nữa còn phải đi lên tiếp tục chiếu cố tiểu Hầu Tử.
Kênh trực tiếp của Lão Đạo đã một khoảng thời gian không mở rồi, có điều lão đã chuyện trận địa sang những video ngắn, ở đó thu hút vô số fan hâm mộ.
Sau khi nhân khí tăng cao, cũng nhận nhiều quảng cáo, đầu năm nay, có lưu lượng liền có nghĩa là có tiền, lưu lượng là vô giá.
Cho nên, không có lưu lượng cũng phải làm ra bộ dáng có lưu lượng, ngược lại Lão Đạo lại cảm thấy bây giờ rất nhiều tiểu thịt tươi lão nhìn đều cực kì lạ mặt, không biết là người nào, nhưng nhân khí trên Weibo thế nhưng thật giống như cao đến tức lộn ruột.
Chậc chậc, miễn bàn luận miễn bàn luận.
Ngược lại con đường người ta đi không giống với mình, tự nhà mình ăn cơm nhà mình thôi chứ sao.
Lão Đạo lấy điện thoại di động ra, quét qua một chút, trong hộp thư rất nhiều người xem đều thúc giục cập nhật trong tin nhắn riêng của lão.
Nhưng hiện tại bộ dáng của Hầu Tử bị đánh đến như vậy, làm sao quay video?
Chụp Hầu Tử bị bệnh nằm ở chỗ đó, phỏng chừng đám này fan như vỡ tổ đi!
Không đúng, thật giống như có chuyện để làm nha, liền nói Hầu Tử bị bệnh hiểm nghèo của loài khỉ, yêu cầu gom tiền làm giải phẫu, để cho mọi người quyên tiền?
Ý nghĩ đến đây, Lão Đạo lập tức dùng sức lắc đầu một cái, loại chuyện vớ vẩn như thế này, cũng không thể phạm.
Suy nghĩ một chút, hay là Lão Đạo phát một thông báo, liền nói gần đây lão mang Hầu Tử lên trên núi tìm về thiên nhiên rộng lớn, tạm thời không cách nào cập nhật video.
Nếu như mọi người thực sự đang muốn nhìn Hầu Tử mà nói, có thể chú ý đến chú ý đến bộ phim đã dóng nửa năm trước cho đỡ thèm.
Phát thông báo xong, Lão Đạo liền cầm cốc giữ nhiệt lên chuẩn bị lên lầu.
TV LCD treo ở trên quầy bar đang phát chương trình bản tin:
- Theo báo cáo, đêm khuya rạng sáng hôm qua, ở Khoa y Đại học Thông Thành xảy ra việc sinh viên nhảy lầu tự sát, một sinh viên đã nhảy lầu từ sân thượng của tòa nhà giáo học vào đêm khuya, là nam sinh, năm nay 20 tuổi, sinh viên năm thứ hai đại học, đến từ một gia đình bình thường trong vùng núi XX. Hiện nay, nguyên nhân nhảy lầu tự sát vẫn còn tiếp tục trong điều tra, phóng viên của đài chúng tôi sẽ tiếp tục báo cáo điều tra cho các bạn. Những năm gần đây, vụ án học sinh tự tử trong khuôn viên trường liên tục phát sinh, vấn đề xây dựng tâm lý cho học sinh trong trường học không ngừng được xã hội chú trọng...
- Ba!
Cốc giữ nhiệt từ trong tay Lão Đạo trượt xuống, đập xuống đất, cẩu kỷ văng tung tóe trên mặt đất...
- Ông chủ, thật sự muốn mặc cái này cái sao?
- Mặc vào cho tôi đi.
- Há, được.
Oanh Oanh cầm lấy bộ áo len ở bên cạnh, mặc vào cho ông chủ, áo len là size lớn, ước chừng 5xl; nói như vậy, loại kích thước này đều là cố ý chuẩn bị cho lão mập.
Thân thể này của Từ Nhạc, không cao lắm, cũng chỉ 1m83.
Sau khi mặc vào bộ quần áo vào, cả người Châu Trạch gần như đã “ẩn núp” vào trong quần áo, cũng may bởi vì nguyên nhân vốn là kiểu dài, cũng không thiếu “trai sành điệu” thích loại trang phục như vậy, cho nên anh cũng không lộ vẻ lôi thôi lếch thếch.
- Ông chủ, cái này cũng phải mang sao?
- Mang.
- Nhưng mà sẽ đau nha, tôi không mang đâu.
- Mang vào là được rồi.
- Thực sự sao?
- Nhanh lên một chút.
- Há, được.
- Tê...
Đau, đây là đau thật sự, Oanh Oanh không có kinh nghiệm, hơn nữa cái tay giả này giống như chỉ chú trọng vào việc trang trí làm đẹp, các chức năng còn lại dường như rất thấp.
Nhưng cứng rắn nhét thì vẫn phải nhét vào, về phần đau mà nói, ngược lại Châu Trạch sức đề kháng mạnh, trận này liên tiếp gãy xương cánh tay bể xương đầu quá nhiều lần.
Nói là thói quen của mình, có chút quá tiện rồi.
Nhưng ít ra cũng coi là hơi tê rồi.
- Hô...
Tất cả chuẩn bị ổn thỏa, Châu Trạch chuẩn bị xuống lầu rồi.
Có lẽ là do nguyên nhân Tên ngu ngốc đáng yêu thức tỉnh, lần này tốc độ thương thế trên cơ thể khôi phục nhanh hơn rất nhiều so với lúc trước, lúc mới vừa tỉnh lại động một cái cũng đau, không tới hai ngày trôi qua, bây giờ miễn cưỡng đã có thể xuống đất hoạt động.
Một khi có thể xuống đất, Châu Trạch liền không nhịn được liền muốn đi xuống lầu đến vị trí ghê sô pha mà bản thân thích nhất mà nằm xuống, ai biết loại thời gian nhàn nhã như thế này còn có thể kéo dài được bao lâu?
Ai, dành thời gian sống cho hiện tại đi.
Cự tuyệt sự giúp đỡ của Oanh Oanh, Châu Trạch tự mình từ từ đi xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy Lão Đạo ngồi ở phía sau quầy bar, có chút hồn lìa khỏi xác.
Chu Trạch trước từ từ di chuyển đến trước ghế sa lon, chậm rãi ngồi xuống, chọn một tư thế sẽ không gây đau đớn cho thương thế của chính mình, loay hoay hồi lâu, rốt cuộc nằm xuống.
Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái, phảng phất như lỗ chân lông trên dưới toàn thân đều được thư giãn, hoặc giống như là hoàn thành một nghi thức thần thánh, chính mình cả người đều đắm chìm vào trong huy hoàng vậy.
Oanh Oanh đi ủi tờ báo và chuẩn bị nước trà rồi, Châu Trạch cố ý nói không muốn cà phê.
Lão Đạo vẫn đang ngồi ở chỗ đó, giống như đều không nhìn thấy Châu Trạch đi xuống, một mình ngây ngô ở ngay cửa tiệm.
- Lão Đạo?
Châu Trạch gọi một tiếng, anh luôn cảm thấy Lão Đạo có chút không bình thường.
Không phải là bởi vì chuyện về lão đầu mà tinh thần xảy ra vấn đề gì đi?
Lão Đạo không phản ứng.
- Lão Đạo?
Châu Trạch lại gọi một tiếng.
Lão Đạo có chút ngu ngơ quay đầu lại, nhìn về phía Châu Trạch, ánh mắt từ từ tập trung, nói: - Ông chủ, anh có thể đi xuống.
Giọng nói có chút khàn khàn, mũi hồng hồng, muốn làm bộ như dáng vẻ cao hứng kinh ngạc vui mừng, nhưng thật sự là quá mức miễn cưỡng.
- Ông làm sao vậy? Hầu Tử xảy ra chuyện?
Châu Trạch theo bản năng nghĩ tới Hầu Tử, ta thảo, không phải là Hầu ca treo rồi chứ ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận