Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 413: Buồn khổ trọng sinh

Ông chủ Châu đã nói nuôi một số động vật nhỏ, cũng không phải có lỗ trống thì gió mới vào, cũng không phải hăng hái đến nên tùy tiện nói một chút mà thôi, mà bỗng nhiên anh nhớ lại, ở bên trong sách Âm Dương còn có nhốt hai đại tiên Đông Bắc.
Cứ giam giữ người ta như vậy cũng không phải biện pháp hay, phải nghĩ cách để gọi người ta ra phát huy một chút tác dụng, cũng bày tỏ một chút cống hiến vì sự phát triển của phòng đọc sách trong tương lai.
Cho nên chờ khi đi ra khỏi biệt thự, Châu Trạch trực tiếp dặn dò lão đạo đi mua đầu rắn, mua con chồn trở về.
Lão đạo gật đầu đồng ý.
Tuy nói ở Thông Thành, muốn mua chồn rất khó khăn, nhưng lão đạo có tự tin mình có thể mua được, lão rất rõ ràng địa vị khả năng của mình.
Khi ông chủ cần chân chạy, lão phải làm chân chạy thật tốt, chạy thật viên mãn. Khi ông chủ không còn khí lực, cần có người ở phía sau đẩy mông giúp ông chủ, lão cũng sẽ đẩy.
Trên đường trở về, tiểu loli rất hưng phấn, một mực lôi kéo luật sư An nói này nói kia, đại khái là tìm kiếm khả năng cải tiến sức công kích của đầu lưỡi mình…
Phải làm thế nào mới có thể khiến khẩu kỹ của mình trở nên tốt hơn.
Luật sư An cũng đưa ra mấy ý.
Điều này khiến tiểu loli đạt được ích lợi không nhỏ.
Ngày này giống như một tảng đá bị ném vào trong đầm nước, thật ra, cũng chẳng có bao nhiêu cành hoa lay động.
Chẳng qua.
Đợi buổi tối khi Châu Trạch đi ra từ phòng ngủ.
Phát hiện gian phòng lão Hứa có động tĩnh.
Đẩy cửa phòng lão Hứa ra.
Châu Trạch nhìn thấy lão Hứa đang ngồi trước bàn sách vẽ bùa.
Cậu ta cởi bỏ nửa người trên.
Dùng ngón tay thấm chu sa, nghiêm túc vẽ bùa.
Cho dù trong phòng có mở điều hòa, nhưng trên người cậu ta vẫn chảy mồ hôi đầm đìa.
Mà nửa người dưới.
Lại ngồi trung bình tấn.
Đây quả thật là rèn đúc thân thể và vẽ bùa, không ngừng cái nào.
Châu Trạch mở to hai mắt nhìn, rất khiếp sợ.
Nếu đặt ở trước đây, nhất định Hứa Thanh Lãng sẽ căm thù cách ngồi trung bình tấn này đến tận xương tuỷ, cậu ta sẽ cảm thấy cách ngồi này sẽ khiến cơ bắp của mình phát triển, từ đó ảnh hưởng tới cẳng chân của mình.
- Lão Hứa đang luyện công?
Hứa Thanh Lãng gật đầu, cũng không quay đầu nhìn Châu Trạch.
Châu Trạch bị mất mặt, đi ra khỏi cửa.
Đi xuống tầng.
Nhìn thấy tiểu loli đang ngồi trong ghế lô, xuyên qua khe cửa ghế lô, anh có thể nhìn thấy tiểu loli đang không ngừng bóp thủ ấn bên trong, trong ghế lô đầu lưỡi bay loạn, càng không ngừng phát ra tiếng "sưu sưu sưu".
Deadpool và luật sư An ngồi cùng một chỗ, dường như luật sư An đang nói gì đó với anh ta, Deadpool cái hiểu cái không gật đầu, luật sư An còn cầm điện thoại di động tìm ảnh và video cho Deadpool xem.
Deadpool vừa nhìn vừa lè lưỡi nuốt mấy con muỗi bay tới.
Về phần rốt cuộc anh ta nhìn hiểu bao nhiêu, có thể chính anh ta cũng không biết.
Nhưng luật sư An lại như ái tâm tăng cao, tinh thần giáo dục trẻ em đạt tới cực hạn, càng không ngừng giảng giải cho anh ta, không có chút mất kiên nhẫn nào.
Trong lúc nhất thời, Châu Trạch có một loại cảm giác bị cô lập.
Trước đây, nhân viên trong cửa hàng mình đều có tiền hơn mình, chính mình bị cô lập.
Hiện tại, tất cả nhân viên trong cửa hàng của mình đều dụng tâm hơn mình, chính mình bị cô lập.
Ngồi xuống vị trí của mình, Oanh Oanh bưng nước trà qua, đặt trước mặt Châu Trạch.
Châu Trạch thở dài một hơi nhẹ nhõm, mặc kệ thế giới bên ngoài biến hóa như thế nào, Oanh Oanh luôn sẽ ở bên cạnh mình, cùng bản thân mình, chỉ vậy đã đủ rồi.
- Ông chủ, luật sư An nói người ta không thể tốn thời gian quá dài để chơi game, phải dành được luyện công nữa, ví như báo danh vào lớp triệt quyền đạo gì đấy...
- Anh ta nói người ta khỏe thì khỏe thật, thân thể khỏe mạnh là tốt, nhưng vẫn không hiểu cách cụ thể phải đánh đấm như thế nào, phải học mới được.
- Người ta cảm thấy anh ta nói cũng đúng, học rồi, sau này ông chủ cần đánh nhau, có thể phái Oanh Oanh lên! ! !
- ... ... - Châu Trạch.
Lúc này, bỗng nhiên Châu Trạch ngửi thấy một mùi hương truyền từ phía phòng bếp tới.
Rõ ràng lão Hứa còn đang ngồi trong phòng luyện công, ai làm cơm?
- Ai ở phòng bếp? - Châu Trạch hỏi.
Lúc này, lão đạo vừa vuốt vành tai vừa đi từ trên tầng xuống, thấy Châu Trạch ra rồi, lão lập tức hô lên tựa như tranh công:
- Ông chủ, canh hầm cách thủy hỗn hợp sắp xong rồi, tối nay chúng ta sẽ ăn nó như ăn khuya nhé?
- Thật không phải bần đạo khoác lác, ở Thông Thành này muốn tìm được một con chồn nhảy loạn thật quá khó khăn.
- Rắn thì dễ tìm hơn một chút, có vô số, nhưng chồn thì chẳng có con nào. Người ở nơi đây rất ít khi ăn mấy món làm từ thịt chim muông thú rừng, tôi phải mất rất nhiều công sức mới có thể lấy được đó.
- Sau đó ông hầm bọn nó lên?
Trên mặt Châu Trạch đã xuất hiện vạch đen.
Anh gọi lão đạo mua rắn và chồn vì anh muốn thử xem, có thể tìm cơ hội để hai vị Đại tiên trong sách Âm Dương phụ thân lên bọn chúng không, cho dù chỉ mang bọn chúng ra làm gia cầm coi cửa thôi cũng rất không tồi.
Nhưng lão đạo lại trực tiếp mua chúng, sau đó hầm lên.
Ông muốn để hai đại tiên phụ thân vào nồi sao?
- Đúng vậy, yên tâm, bần đạo rất có kinh nghiệm trong việc nấu canh hầm cách thủy hỗn hợp, hai trăm năm trước khi bắt yêu Đông Bắc, bần đạo... ...
- Lại đi mua hai con còn sống trở về. - Châu Trạch lười lại phản ứng lão đạo.
- Còn phải mua nữa sao? - Lão đạo ngạc nhiên.
- Tôi cần sống!
Con mẹ nó sao anh không nói sớm!
- Ông chủ, là bần đạo sơ sót, ngày mai bần đạo sẽ ra ngoài mua mới, Thông Thành không có bần đạo sẽ tới huyện thị chung quanh xem.
Châu Trạch gật đầu, nằm xuống trên ghế sa lon.
Tất cả mọi người đều đang làm chuyện của mình.
Đều vất vả như vậy, nỗ lực làm cái gì đấy.
Cứ nằm thật tốt như vậy không phải rất thoải mái sao?
Sau đó.
Châu Trạch lại ngồi dậy.
Hỏi:
- Lão Trương đi đâu rồi?
Đúng vậy.
Lão Trương đi đâu rồi?
Sáng sớm lúc ra cửa, Châu Trạch đã dặn dò lão Trương đợi trong phòng đọc sách, để chính anh ta chậm rãi tỉnh táo lại.
Anh nhớ kỹ, buổi sáng khi bọn họ trở về, lão Trương còn đang ngồi trong tiệm. Vì sao sau khi mình ngủ trưa một giấc đi xuống, lão Trương đã không thấy tăm hơi?
- Ah, lão Trương sao? Anh ta đi ra ngoài, nói muốn ra ngoài nhìn ngó một chút xem. Anh ta mới đi ra ngoài không bao lâu, chỉ chừng hai giờ. - Lão đạo trả lời.
- Đúng rồi, Hầu Tử còn đi theo anh ta. Bần đạo để tiểu Hầu Tử đi theo quan sát một chút. Dù sao thì anh ta cũng là một người mới vừa mượn xác hoàn hồn, bần đạo rất sợ anh ta sẽ xảy ra vấn đề gì.
Châu Trạch gật đầu, ra hiệu mình biết rồi, đồng thời còn dặn dò lão đạo:
- Ngày mai lão đi mua mấy bộ quần áo cho lão Trương, mua cả điện thoại và sim nữa, về phần chứng minh nhân dân của anh ta...
Suy nghĩ một chút.
Châu Trạch vẫn lắc đầu.
- Tạm thời để anh ta ở phòng đọc sách đi, cũng không cần chứng minh nhân dân làm gì.
- Được rồi, tôi đã nhớ kỹ.
Sau khi dặn dò xong việc này, Châu Trạch lại nằm xuống, đợi khi hoàn toàn vào đêm, lão đạo mở cửa tiệm sách, cũng mở bảng hiệu đèn neon, điều này có nghĩa bắt đầu chuyện kinh doanh tối.
Luật sư An đi tới ngồi xuống bên cạnh Châu Trạch, muốn đưa tay cầm lấy ly cà phê mới pha trước mặt Châu Trạch.
Kết quả Châu Trạch đi trước một bước, bưng cà phê lên, uống một hớp lớn, sau đó anh lại để xuống.
- ... ... - Luật sư An.
- Thật ra đã có biến hóa rất lớn. - Luật sư An nói.
- Ừm.
Thật ra trong lòng Châu Trạch đang nghĩ đến, rốt cuộc việc mình kéo luật sư An vào phòng đọc sách là đúng hay sai? Dựa theo suy nghĩ của Châu Trạch lúc trước, mọi người nhàn nhã mà ở cùng một chỗ, chỉ cần ngày trôi qua thoải mái là được rồi.
Không cần khổ như vậy, cũng không cần mệt mỏi như vậy.
Nhưng rất hiển nhiên, luật sư An không muốn như thế, cũng không nguyện ý làm như thế, tính mục đích khi làm việc của người này quá mạnh mẽ.
- Đúng rồi, anh ta còn chưa trở lại sao? - Luật sư An hỏi.
- Ai?
- Người cảnh sát kia đó.
- Còn chưa, đoán chừng anh ta đang tìm một nơi nào đó đi uống rượu rồi.
- Ah.
Luật sư An nhíu nhíu mày.
- Làm sao vậy?
- Lần sau không nên để anh ta ra khỏi cửa thì hơn, bởi vì thi thể kia.
- Không phải thi thể tửu quỷ sao?
- Hơn nửa đêm lấy đâu ra tửu quỷ? Còn có, tửu quỷ, tửu gì quỷ?
Luật sư An gãi đầu, có chút thống khổ nói:
- Vì sao tôi cảm thấy dường như mình đã quên mất một số chuyện.
- Tốt rồi, bỏ qua đi, bỏ qua đi. - Châu Trạch ngắt lời lẩm bẩm của luật sư An, nếu luật sư An đã quên chuyện chiếc bút đó, anh cũng sẽ không nhắc lại làm gì. Trên thực tế, nếu như không phải anh nắm giữ chiếc bút đó, Châu Trạch cũng sẽ "bị quên".
- Nói cụ thể một chút, thi thể kia làm sao vậy?
- Thi thể kia tạm thời không thể thấy ánh sáng được, nếu không có thể sẽ tạo thành một chút phiền toái.
- Rốt cục anh lấy được thi thể kia từ đâu?
- Lấy được từ một bang phái phản phục ở thành phố lân cận, dường như bọn họ bang phái bọn họ xảy ra nội chiến, trực tiếp khiến người này chết chìm.
- Anh ở ngay đó?
- Lúc đó tôi cứ đứng bên cạnh nhìn, chờ nhặt xác đó. Loại thi thể có án kiện này chính là kiểu thi thể mà tôi thích nhất, cũng tiện để tôi tống cổ khách hàng vào ngục giam.
- Cho nên thật ra Trương Yến Phong phụ thân vào một tên ma túy?
- Cũng không kém bao nhiêu. Chỉ có điều anh ta chỉ là một tiểu lâu la, không phải vai gì lớn. Nói chung, anh ta không phải loại sẽ bị ăn đạn, nếu không tôi đã không dùng.
- Ở Thông Thành và Thường Châu cùng với mấy nơi khác đều có kho lạnh, đặt bên phía thị trường bán sỉ, cũng tiện để tôi dùng tồn trữ thi thể, khi nào cần dùng cứ tới lấy ra là được.
Châu Trạch đưa tay che trán.
Sự thật này.
Hẳn là đả kích rất lớn đối với lão Trương.
Từ một cảnh sát, kiếp khác biến thành phần tử phạm tội.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T! ! ! !
Lúc này.
Tiểu Hầu Tử từ cửa chui vào, sau đó nó lập tức nhảy lên trên quầy bar, khoa tay múa chân.
- Lão Trương đâu? - Châu Trạch hỏi Hầu Tử.
Tiểu Hầu Tử ngồi xổm xuống, một tay không ngừng bỏ đồ ăn vào trong miệng, một tay làm ra tư thế uống rượu, nó còn không ngừng nhét nhét vào miệng, biểu hiện ra bộ dáng rất vui vẻ.
- Ở quán cơm nhỏ ăn củ lạc uống rượu? - Châu Trạch sửng sốt một chút: - Anh ta lấy đâu ra tiền?
Tiểu Hầu Tử vỗ vỗ ba lô nhỏ trên người mình, từ bên trong lấy ra vài chồng tiền.
Ánh mắt Châu Trạch ngưng lại.
Ngay cả Hầu Tử.
Cũng có tiền như vậy?
- Mày mời khách? - Luật sư An hỏi.
Hầu Tử gật đầu.
- Vậy hiện tại anh ta đâu? Uống say, không trở về? - Châu Trạch hỏi.
Hầu Tử lắc đầu.
Sau đó nó giơ hai tay lên, quơ quơ.
Trong miệng còn đang không ngừng hô chiêm chiếp chiêm chiếp... ...
Nghe xong hồi lâu.
Châu Trạch mới rõ ràng.
Lập tức đứng lên, hô lên:
- Lão Trương bị cảnh sát bắt?
Ban nãy Hầu Tử đã bắt chước tiếng còi xe cảnh sát!
Sau khi lão Trương trọng sinh trở về.
Bị thuộc hạ hoặc đồng nghiệp của mình lúc trước, cũng chính là cảnh sát ở bót cảnh sát Thông Thành.
Bắt lại!
Hẳn việc này sẽ khiến lão Trương cảm thấy tan vỡ.
Ban ngày anh ta còn nói với mình, anh ta cần một thời gian để đắp nặn lại tam quan.
Mà lần đắp nặn này thật hoàn mỹ…
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T! ! !
Hầu Tử lập tức gật đầu.
Sau đó hai trảo thịt của nó bắt chéo, đặt ở sau người.
Khom người.
Đi tới đi lui trên quầy bar.
Ý là.
Lão Trương bị còng.
Bắt đi... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận