Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1632: Đến cửa (2)

Oanh Oanh để cho Khánh đi vào, Khánh đi tới bên cạnh giường, một tay nâng cái bàn uống trà nhỏ ở bên cạnh lên, chuyển lên trên người của Châu Trạch.
Sau đó mở ra giữ nhiệt cốc.
Bên trong là tràn đầy bánh bao.
- Có rau cần thịt heo, có nhân thịt bò, cũng có nhân tôm.
Khánh giới thiệu một chút.
- Ồ.
Châu Trạch nhận lấy đũa từ trong tay Khánh, gắp một cái.
Khánh vội vàng lấy đĩa đựng nguyên liệu ở trong túi ra.
Có giấm, có tỏi băm, có ớt sa tế.
Chủng loại bánh bao rất phong phú, chủng loại nước chấm cũng phong phú như vậy.
Châu Trạch ăn luôn bánh bao chấm với giấm như trước giờ.
Một cái bánh bao đưa vào trong miệng, da mỏng nhân nhiều, mùi vị, thật sự rất ngon, ăn vào, cho người ta một loại cảm giác rất hạnh phúc.
- Được, được, được, ăn, ăn, ăn…
- Ăn ngon.
Châu Trạch trả lời ngay.
Khánh gật đầu một cái, yên tâm.
Người thân là đạo lão của đội chấp pháp lúc trước, buổi tối lại đến đưa bữa khuya nịnh bợ ông chủ, cũng thật khó cho cô ta rồi.
- Nơi này, nơi này, nơi này rất nhiều, rất nhiều tiệm bánh bao đấy.
- Đúng vậy, đồng bào đông bắc ở nơi này nhiều.
Ở Hải Nam, mức độ tập trung của các tiệm bánh bao, có thể xếp ngang hàng với gà om vàng trong văn hóa ăn vặt của đường phố đấy.
Rất nhiều đồng bào đông bắc, bởi vì đã chịu đủ mùa đông giá rét ở đông bắc rồi, nên mới lựa chọn định cư lại ở đảo Hải Nam ấm áp.
Cũng vì vậy, Hải Nam còn có tên gọi là bốn tỉnh miền đông.
(*bao gồm 3 tỉnh Liêu Ninh, Cát Lâm, Hắc Long Giang và tỉnh Nhiệt Hà (tên cũ, nằm ở ngã ba Liêu Ninh, Hà Bắc, và khu tự trị Nội Mông Cổ))
- Vâng, đúng vậy, nơi này, nơi này ấm áp.
Châu Trạch lại gắp một cái bánh bao nữa cho vào trong miệng, vừa nhai vừa hỏi:
- Cô rất thích ăn bánh bao sao?
- Tôi sống, khi còn sống, khi còn sống là, là, bắc…
- Người phương bắc?
- Ừm, đúng vậy
- Tôi vẫn có thể ăn đồ ăn được chứ?
- Vâng, vâng.
- Ông chủ, nghe luật sư An nói, lúc trước Khánh là một vị cách cách đấy.
- Ồ, thật sao.
Lại còn là một vị cách cách đến đưa bữa khuya cho anh, bánh bao trong miệng này, bỗng nhiên trở nên có mùi vị hơn rồi.
Con người đều là loại động vật có giác quan như vậy, thích giao cho đồ ăn càng nhiều những thứ gì đó vượt qua khỏi ham muốn ăn uống của mình, tỷ như đi các quán ăn nhỏ trên khắp cả nước, thông thường trong yên gọi đều có thể nhìn thấy một phần tài liệu giới thiệu treo trên vách tường, phần lớn các phiên bản đều là vào một năm Càn Long nào đó, trong lúc đi tuần phía nam Càn Long gia đã ăn món ăn vặt này sau đó khen không dứt miệng.
Phảng phất như thể cả cuộc đời của hoàng đế Càn Long Hoàng không có thời gian làm chuyện gì cả, cả ngày đều bận rộn chạy khắp từ đông bắc tây để ban tên cho đủ loại đồ ăn vặt vậy.
Luật sư An là người thời kỳ dân quốc, tuổi tác của Khánh, so với luật sư An thì còn lớn hơn một giáp, là người thời nhà Thanh, chạy không thoát, nói không chừng còn lớn hơn Oanh Oanh một chút đấy.
- Người Mãn sao? - Châu Trạch vừa ăn vừa hỏi.
- Họ, họ, Diệp Hách Na Lạp.
- Được đấy, cái họ này rất nổi tiếng.
Châu Trạch nhận lấy khăn giấy mà Oanh Oanh đưa tới, lau miệng, hỏi:
- Bọn họ đang làm gì vậy chứ? Thôi quên đi, không hỏi cô nữa, Oanh Oanh, bây giờ lão An đang làm gì vậy?
Oanh Oanh lấy điện thoại di động ra, nhìn lướt qua nhóm wechat “Lão đạo gợi cảm online chia bài”.
Bình thường cái nhóm wechat này đều như chết, chỉ có lúc ra ngoài khi ông lớn cần liên lạc, thì mới có thể lần nữa sinh động lên.
- Ông chủ, Lão đạo vừa gửi ảnh, trong hình, luật sư An đang cùng uống cà phê với một người phụ nữ rất đẹp.
- À, nhắc nhở mọi người một chút, đừng rời khỏi phạm vi khách sạn, đúng rồi, để cho lão An sắp xếp việc gác đêm một chút đi.
Mặc dù đang ở trong một khách sạn rất đông người, nhưng chuyện gác đêm vẫn cần người làm.
Đối với người bình thường mà nói, nơi có mật độ người càng lớn thì càng an toàn, nhưng đối với mấy người Châu Trạch mà nói, những nơi đông người, ngược lại thực sự không an toàn và chắc chắn bằng những nơi hoang vu vắng người đi.
- Lương và Hữu sẽ phụ trách gác đêm, sẽ không có vấn đề.
Vừa mới nói đến lĩnh vực chuyên môn một chút, Khánh hoàn toàn sẽ không lắp bắp.
Châu Trạch gật đầu một cái, có bọn họ phụ trách vấn đề an ninh mà nói, anh vẫn có thể yên tâm được.
- Đúng rồi, cái tên lão Đới kia, anh ta vẫn luôn không rời khỏi khách sạn sao?
- Không có, anh ta không ăn chung, sau khi rời khỏi phòng của ông chủ anh, vẫn ở lại trong phòng của mình. Dựa theo lời phân phó của ông chủ anh, chúng tôi cũng không cố ý theo dõi anh ta, anh ta cũng một mình ở riêng một phòng.
Để cho anh ta một mình ở riêng một phòng, ngược lại không phải là để cố ý thể hiện ra thái độ dùng người thì không nghi nghi người thì không dùng, đơn thuần chỉ là vẻ ngoài của anh ta thực sự là quá… cũng không có ai tình nguyện chung một phòng với anh ta.
- Ngày mai, chúng ta lập tức đi diệt môn sao?
- Nếu không thì sao?
- Tôi vẫn cảm thấy, có chút quá trực tiếp.
- Không sao cả, đợi ngày mai đến được nơi đó, tôi đi vào trước, sau đó các người mới theo vào.
- Bây giờ lão Đới có thực sự dẫn đường hay không, vẫn còn chưa biết được.
- Anh ta có thể dẫn đường thì cứ dẫn đường, nếu không thật sự dẫn đường thì cứ dứt khoát thêm vào một cái họ, gọi là Bạch Đới* đi.
(*có nghĩa là huyết trắng, khí hư)
Hiển nhiên, Khánh không biết cái từ này.
- Vẫn là, quá mạo hiểm, có thể để cho ba người chúng tôi, đi vào tra thử tình huống một chút trước.
- Không cần phải lo lắng về chuyện đó.
Châu Trạch lắc đầu một cái.
Có lẽ, chỉ có ông chủ Châu mới hiểu được tâm trạng của bản thân lúc này nhất.
Sự uy hiếp của Hiên Viên kiếm ngày càng tới gần.
Dù sao trong tình thế một đao đâm xuống.
Thật đúng là không có gì mà không buông bỏ được nữa.
Ừm, còn có một điểm là.
Anh không phải là tự tin mù quáng với bản thân.
Mà là có lòng tin rất lớn đối với túi khoai tây nhỏ kia.
Khánh đứng thẳng người, sau khi hoàn thành trọng trách khuyên nhủ, cô ta khom người hành lễ với Châu Trạch, lên tiếng nói:
- Chúc ông chủ, chiến thắng ngay trận đầu, trở về Vương Tọa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận