Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 290: Mộ phần nhảy disco!

Dáng tươi cười của bà già đang từ từ cứng lại, ở chỗ sâu trong đôi mắt có ý lạnh không ngừng dâng trào, nhất là khi nam chủ nhà hô lên một tiếng "mẹ".
Dường như đã triệt để kích thích tình thương của mẹ từ sâu trong nội tâm bà ta ra.
Bà ta vặn cổ, dường như cực kỳ "hưởng thụ" cách xưng hô này, thân thể cũng theo đó mà run rẩy, giống hệt như một kẻ nghiện sau khi cạn kiệt “lương thực” đã lâu, đột nhiên được hít một hơi thật ngon lành.
Ngay sau đó, bà ta giống hệt như một con thằn lằn bò sát trên mặt đất, trực tiếp vọt tới trước mặt của nam chủ nhà. Hai tay bà ta như hai chiếc "xẻng", gắt gao đè ép trên ghế sa lon, thân thể lại như mãnh hổ thoát dây cương nhào tới.
- Rầm!
Sô pha bị đụng đổ.
Nam chủ nhà té lăn một vòng, rơi xuống đất. Một cái đụng này có lực tống cực lớn, không biết đã khiến anh ta gãy bao nhiêu cái xương sườn, té trên mặt đất. Trong lúc nhất thời anh ta không thể nào đứng đậy được.
- Mẹ, mẹ, mẹ đừng tới đây, mẹ đừng tới đây, đừng tới đây! ! !
Nam chủ nhà quỳ trên mặt đất vừa khóc vừa nói.
Giống hệt như đang chơi trò trốn tìm với mẹ khi còn bé.
Chỉ có điều hiện tại con trai đã lớn.
Mà mẹ này cũng hơi nhanh nhẹn.
Tình thương của mẹ như núi.
Thật muốn.
Đè con nát bét!
Bà già thả người nhảy, đồng thời miệng của bà ta há ra, lộ ra răng nanh đáng sợ âm trầm. Giữa răng nanh và môi của bà ta còn có máu tươi đọng lại, không ngừng chảy xuôi và nhỏ xuống, đó là máu của con dâu bà ta, là máu của cháu trai bà ta!
Đối với con trai bà ta, dường như bà ta có vẻ càng thêm điên cuồng hơn, cũng càng thêm gấp gáp hơn. Giống hệt như một thịnh yến, trước phải ăn từng miếng khai vị trước, đến cuối cùng khi món ăn áp trục lên, đó mới là lúc cả buổi yến hội lên tới cao... triều chân chính!
- A a a a a a! ! ! !
Một luồng khói đen bỗng nhiên bay lên quét trúng bà già. Bà già phát ra một tiếng kêu to, giống hệt như mèo bị đạp cái trúng đuôi, thân thể lui về phía sau.
Càng khoa trương hơn là.
Bà ta lại có thể thực sự leo lên trên vách tường, nghiêng đầu kiểm tra tình huống, hơn nữa nhìn thân pháp của bà ta, trông rất ổn định.
Châu Trạch đi tới phòng khách, nhìn bà già trên vách tường, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng. Tốc độ của bà già này còn nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán của anh.
- Cứu tôi... ... Mau cứu tôi... ...
Nam chủ nhà té trên mặt đất, đưa tay cầu cứu Châu Trạch.
- Bà ta là mẹ anh?
Châu Trạch hỏi.
- Là mẹ tôi. - Nam chủ nhân gật đầu nói.
- Ah.
Châu Trạch lại nhìn về phía bà già trên vách tường kia.
Đó chính là người có quan hệ huyết thống báo thù sao?
Có thể nói rằng, nếu như thi thể tổ tiên chôn dưới đất xuất hiện thi biến, một khi đi ra, thứ nó dễ dàng cảm ứng được nhất hẳn chính là người có liên hệ máu mủ trực tiếp với mình. Đối với những thi thể vừa trở thành cương thi, những người có cùng huyết thống giống hệt như ngọn đèn sáng trong đêm tối, sẽ chỉ dẫn bọn họ đi vào, sau đó giết chết.
Thật ra, đây cũng có thể lý giải thành một loại chặt đứt của sinh mệnh mới đối với những thứ cũ.
- Mẹ của tôi đã chết rồi, đã chết rất nhiều năm nữa rồi. - Nam chủ nhà quay qua kêu khóc với Châu Trạch, thế giới quan của anh ta đã sụp đổ.
Đối với một người bình thường, việc người mẹ đã chết đi nhiều năm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, còn muốn cạo chết bản thân mình, loại trùng kích tinh thần này đủ để khiến người ta tan vỡ.
Châu Trạch không để ý tới tên con trai đang ở bên kêu khóc không ngừng này.
Anh đưa tay chỉ vào bà già đang bám trên tường, nhìn bốn chung quanh.
- Bà muốn giết anh ta sao?
Châu Trạch chỉ chỉ nam chủ nhà.
- Vậy xuống đây, giết anh ta đi.
Bà già vẫn cẩn thận không tiến về phía trước, tròng mắt của bà ta thỉnh thoảng lại đảo qua móng trên ngón tay Châu Trạch. Hiển nhiên, bà ta rất kiêng kỵ vật này.
- Ha ha.
Châu Trạch có chút khổ não.
Anh thật sự chưa thấy cương thi nào nhanh nhẹn như thế, cho dù là Bạch Oanh Oanh, điểm đặc biệt của cô ấy chỉ nằm ở phương diện sức mạnh, nhưng nếu mình nói Bạch Oanh Oanh có võ nghệ cao cường, đó là không thực tế.
Chỉ có điều bà già trước mắt này lại có thể làm được. Có vẻ bà ta rất linh hoạt. Nếu không phải trên người bà ta có thi khí nồng nặc như thế, ngay cả Châu Trạch cũng phải hoài nghi, con mẹ nó rốt cuộc đây là cương thi hay là Hầu Tử đại tiên phụ thân.
Rất khó chịu.
Người ta ở trên vách tường.
Ông chủ Châu lại không biết khinh công, không thể đi lên.
Đồng thời, Châu Trạch cũng hiểu rõ vì sao lúc trước bản thân mình lại không gặp bà già này. Đoán chừng lúc trước bà già này vẫn một mực di động qua lại trên vách tường, tùy thời đến giết người, căn bản là bà ta không cần phải đi từ cửa tới như mình.
- Này, rốt cuộc bà có muốn giết hay không?
Châu Trạch nhấc nam chủ nhà từ trên đất lên.
Lắc lắc.
- Đến giết đi, cho bà giết, thực sự, không lừa bà đâu, ngoan, bà xuống đây đi.
- ... ... - Nam chủ nhà.
Bà già vẫn chưa chịu xuống. Bà ta kiêng kỵ Châu Trạch, sợ Châu Trạch, loại tâm tình sợ hãi này thậm chí còn áp chế xung động muốn giết chết con trai mình của bà ta.
- Này, anh gọi thêm mấy tiếng mẹ nữa đi, gọi mẹ anh qua đây.
Châu Trạch nói với nam chủ nhà.
Nam chủ nhà trưng ra vẻ mặt cầu xin.
Anh ta luôn cảm thấy sự tình hơi không đúng.
- Anh là ai... ... - Nam chủ nhà hỏi Châu Trạch.
- Tôi nói anh kêu mẹ anh, a nh hỏi nhiều như vậy để làm gì.
Nói xong, Châu Trạch tát một cái lên mặt nam chủ nhà, sau đó lại nhìn về phía bà già trên vách tường.
- Này, nếu bà còn không xuống tôi sẽ giết chết con trai bà.
Bà già hơi vặn vẹo uốn éo đầu, tiếp tục sống chết mặc bây.
Châu Trạch lắc đầu, lại ném nam chủ nhà trên mặt đất. Nhưng cũng vào lúc này, bà già bỗng nhiên động, bà ta vốn đang ở mặt bên của tường, trực tiếp bò như thằn lằn.
Di động từ trên trần nhà, sau đó vuông góc hạ xuống!
Tốc độ cực nhanh.
Quả nhiên thứ mà mẹ yêu thương nhất chính là con trai.
Thân thể Châu Trạch dừng lại, sau đó hai tay anh mở ra, hướng lên trên. Mười móng tay Châu Trạch lập tức biến dài, hóa thành độ dài giống với lưỡi hái, trực tiếp đâm lên!
Thế tới của bà già như gió, khi bà ta nhìn thấy móng tay đáng sợ của Châu Trạch, cả người trực tiếp ngây ngẩn ngẩn, nhưng bà ta lại không cách nào ngăn cản, cũng không cách nào trì hoãn.
- Sàn sạt... ...
Móng tay Châu Trạch xé rách da của bà ta, đâm vào trong cơ thể của bà ta. Tiếng giòn vang như vậy, trơn thuận như vậy, không có chút cản trở nào. Bàn về việc đánh cương thi, Châu Trạch càng thêm chuyên nghiệp hơn thực vật.
Ăn xong tăm xiên thịt chưa?
Hiện tại Châu Trạch cứ cảm thấy, bản thân mình hệt như đầu bếp đang ở phía sau làm “thịt xiên”.
Vị trí lồng ngực của bà già bị mười móng tay của mình hoàn toàn đâm vào. Đồng thời, khi bà già trượt xuống tới, bà ta còn chưa chết ngay, không ngờ bà ta còn có thể hé miệng, có ý muốn cắn Châu Trạch.
Châu Trạch lập tức xoay chân, hai tay hạ xuống rồi lại vung lên, bà già bị Châu Trạch hung tợn quăng ra ngoài, đập vào TV, rơi trên mặt đất.
Bà ta muốn đứng lên, thế nhưng có vẻ rất gian nan. Dù vậy, tròng mắt của bà ta vẫn đang nhìn chằm chặp con của mình.
Châu Trạch nhìn lướt qua chất lỏng vàng vàng xanh xanh đang chảy từ móng tay mình xuống, chỉ cảm thấy chán ghét không gì sánh được. Hiện tại anh chỉ muốn sớm ngày giải quyết xong bà già này, sau đó lại đi tu sửa móng tay của mình.
Vậy mà, khi Châu Trạch lần thứ hai đi về phía bà già, vị trí đầu bậc thang có một người xông tới.
Lại là Thôi lão đầu!
Thôi lão đầu nhìn thấy Châu Trạch, lập tức giơ cánh tay lên, trên tay ông ta có cầm một chiếc búa.
- Vù... ...
Thôi lão đầu không chút do dự ném chiếc búa trong tay mình về phía Châu Trạch. Móng tay Châu Trạch vung lên, đỡ lấy búa, nhưng ngay sau đó, Thôi lão đầu lại lấy cái thứ mà ông ta đang vác trên lưng ra, không ngờ lại là một cây nỏ!
Là nỏ thường có thể nhìn thấy khi chơi trò bắn bóng trong công viên.
- Ông!
Một tiếng vang thanh thúy.
Ông chủ Châu vừa quét búa ra, còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy ngực của chính mình trầm xuống, cả người lui về sau hai bước, quỳ trên đất.
- A a a a! ! !
Bà già giãy giụa, cố gắng chống hai tay trên mặt đất bò dậy. Bà ta không dám ở lại trong phòng khách nữa, mà xông về phía Thôi lão đầu. Chẳng qua bà ta không công kích Thôi lão đầu, chỉ dùng cánh tay của mình túm lấy Thôi lão đầu gầy nhỏ, trực tiếp nhảy xuống sân thượng.
Châu Trạch chỉ nghe thấy một trận "phù phù", hẳn hai tên kia đã rơi xuống đất.
Cố nén đau đớn nơi ngực, Châu Trạch đứng lên, đuổi theo chạy lên sân thượng. Tên khốn Thôi lão đầu nghèo hèn này, đương nhiên không thể chơi thứ đồ quá cao siêu, nếu không lúc Thôi lão đầu xuất hiện, thứ ông ta cầm không phải tên nỏ mà RPG (1)!
Hơn nữa.
Tên nỏ này cũng không phải hàng chợ chân chính, đoán chừng có thể Thôi lão đầu đã trộm được nó từ khu vui chơi. Mũi tên bắn ra chỉ có phần mũi đâm vào người Châu Trạch, không tạo thành thương tổn quá lớn.
Vậy mà.
Khi Châu Trạch đi tới sân thượng chuẩn bị nhảy xuống tiếp tục đuổi theo.
Thân hình của anh bỗng nhiên lảo đảo một cái.
Không ngờ cả người lại quỳ rạp trên mặt đất.
Tầm mắt bắt đầu chao đảo.
Đầu óc bắt đầu lâm vào hỗn độn.
CMN.
Lão đầu này.
Đã bôi thuốc trên đầu mũi tên.
Hai mắt Châu Trạch đỏ bừng lên.
Bản năng khiến anh muốn đi vào loại trạng thái kia, lần thứ hai đuổi theo.
Trên thực tế.
Châu Trạch rõ ràng.
Một khi anh tiến vào loại trạng thái kia, chắc chắn Thôi lão đầu và bà già kia chạy không thoát, thế nhưng Châu Trạch lại không dám, cũng không nguyện ý.
Trước đây anh không biết tác dụng phụ, tùy tiện mù quáng mở ra vài lần, thoải mái.
Hiện tại, Châu Trạch không dám tiếp tục để vật kia không ngừng thức tỉnh nữa.
Cho dù trong nhà này đã có rất nhiều người chết.
Nhưng Châu Trạch không có suy nghĩ hy sinh bản thân mình để báo thù cho bọn họ.
Có lẽ.
Đây là vì ích kỷ?
Châu Trạch dựa vào lan can sân thượng, ngồi xuống, ý thức bắt đầu rơi vào hỗn độn.
... ...
- Bà ta... sao lại... ... sao lại... ...
Trong lúc ông chủ Châu tựa ở trên ban công, rơi vào hỗn loạn.
Rốt cục nam chủ nhà cũng lảo đảo bò dậy.
Anh ta theo bản năng đi vào phòng ngủ trước, anh ta muốn gọi vợ và con trai mình cùng chạy trốn, trong nhà có quái vật đến.
Không ngờ mẹ lại có thể sống lại!
Chỉ có điều, khi anh ta đẩy cửa phòng ngủ ra.
Nhìn thấy thảm kịch trên giường rồi.
Anh ta hoảng sợ ôm đầu của mình, há miệng thật lớn, anh ta không thể tin tất cả đang phát sinh trước mặt.
Vợ của anh ta.
Con của anh ta...
Đều...
Đều...
Nam chủ nhà ngơ ngác đi về phòng khách.
Anh ta cảm thấy đây là một cơn ác mộng.
Là một cơn ác mộng khiến lòng anh ta sợ hãi, khiến anh ta hy vọng bản thân có thể lập tức tỉnh lại.
Anh ta lặng lẽ.
Nhìn lướt qua Châu Trạch đang ngồi trên ban công.
Sau đó.
Anh ta nhặt chiếc búa Thôi lão đầu vừa ném trên mặt đất.
Một bước một bước đi về phía sân thượng.
- Các người... ... đều là ma quỷ... ... đều là đao phủ... ... đều là... ... ma quỷ... ...
Nam chủ nhà cầm búa.
Đi về phía Châu Trạch.
Mà hai mắt Châu Trạch vẫn đang nhắm. Đầu anh đau quá. Theo lý thuyết, anh nên bị gây tê rồi ngủ thiếp đi, thế nhưng anh không ngủ được, thuốc tê thuốc ngủ đều vô dụng. Vậy mà chính kiểu chết sống không ngủ được mới khiến anh càng thêm khó chịu nhất.
Thậm chí Châu Trạch đã không nhận thức rõ tình huống chung quanh, chỉ không ngừng chống lại dược hiệu trong cơ thể phát tác.
- Rầm!
Một tiếng vang nhỏ truyền đến.
Châu Trạch gắng gượng mở mắt ra.
Anh nhìn thấy nam chủ nhà đang ở trước mặt mình, bên người nam chủ còn có một cây búa. Mà phía sau nam chủ nhà, anh mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
...
Ah.
Là lão Hứa, lão Hứa đã đến rồi...
Lão Hứa.
Đầu tôi đau quá.
Thôi lão đầu kia.
Quả nhiên.
Là cùng một phe với đầu cương thi kia.
...
- Sát... sát...
Tiếng bước chân truyền đến.
...
Lão Hứa.
Dìu tôi đứng lên.
Rời khỏi nơi này trước, miễn cho trời sáng lại có phiền phức. Trong túi tôi còn có tiền âm phủ, có thể đốt một ít.
...
Châu Trạch cảm thấy trên mặt mình truyền đến hơi thở của đối phương.
Mang theo chút ấm áp và ẩm ướt.
Anh biết, là Hứa Thanh Lãng đang ngồi xổm trước mặt anh.
Ngay sau đó.
Châu Trạch cảm thấy trên mặt mình truyền đến cảm giác ẩm ướt.
...
Lão Hứa.
Mau đỡ tôi đứng lên.
Ách.
Mả mẹ nó.
Cậu có bệnh à.
Cậu liếm mặt tôi làm cái gì...
(1) RPG-7 là một loại súng chống tăng không giật dùng cá nhân, còn được gọi tại Việt Nam là B41. Gọi là B41 vì súng là đời sau của B40, dù cho nó vẫn có đường kính là 40 mm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận