Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1168: Gọi cái bíp! (2)

Trong hành lang, người mặc đồ đen kia ngẩng đầu lên, đồng thời, cũng mở mắt ra.
Thành viên của đội chấp pháp, người ở phía trên phụ trách mở ra lớp phòng ngự sửng sốt một chút, ở trước mặt, rõ ràng là một bộ con rối, đờ đẫn, đần độn, không mang theo chút dao động khí tức nào!
Đáng ghét, bản thân bị đùa giỡn rồi!
Nhưng mà.
Vào đúng lúc này.
Hai mắt của con rối gỗ lại mở ra.
Để lộ màu đỏ rực bên trong con ngươi.
Chấp pháp viên còn lại – người vừa mới phun ra chùm sáng nóng rực kia, chỉ cảm giác suy nghĩ của bản thân đã trúng đòn nghiêm trọng, sau đó lại ma xui quỷ khiến sao đó mà di chuyển miệng của mình xuống bên dưới.
Dời họng súng.
Nhắm.
Bắn…
- A a a a a! ! ! ! ! ! ! !
Chùm ánh sáng nóng rực đánh trúng động đội đúng ở phía trước – người đang mở ra lớp phòng ngự cho chính mình.
Đối mặt với việc đồng đội đột nhiên tập kích từ sau lưng như thế này, anh ta hoàn toàn bị bất ngờ không kịp phòng bị, ngay lập tức, cả người trực tiếp bắt đầu cháy rừng rực, ngay cả linh hồn ở bên trong cũng trở nên vô cùng sốt ruột, muốn thoát khỏi bộ thân thể này, nhưng căn bản là không cách nào thoát khỏi được.
Cơ thể của con rối gỗ run lên.
Dường như đôi mắt còn mở lớn hơn trước đó.
Vị thành viên đội chấp pháp đang đứng ở phía sau kia, trong khi đang châm lửa cho đồng đội của mình, chợt khép miệng của mình lại.
Trong khoảnh khắc.
Năng lượng nóng rực bắt đầu tán loạn ở bên trong cơ thể anh ta.
Sau đó từ trong ra ngoài.
Da thịt bắt đầu nứt nẻ.
Ngọn lửa “vèo” một tiếng lập tức bốc cháy.
Trong hành lang.
Hai người lửa đang gào thét “nhẹ nhàng khiêu vũ”.
Linh hồn cùng nhục thân đang dần dần tiêu biến trong điệu nhảy!

Luật sư An nhắm hai mắt.
Chép chép miệng.
Cười nói:
- Trẻ con trong nhà, đừng nên đùa với lửa.
Vừa dứt lời.
Bản thân vừa mới trải nghiệm được cảm giác tốt đẹp, còn chưa kéo dài được bao lâu, cũng chưa kịp tận hưởng niềm say mê đó.
- Rào!
Lớp thủy tinh sau lưng trực tiếp tan vỡ.
Một người đàn ông mang mặt nạ tay cầm dao găm trực tiếp xuất hiện ở sau lưng luật sư An.
Tư thế sẵn sàng ra đòn.
Xông tới một cách đột ngột!
- Ha!
Luật sư An không xoay người lại, thậm chí còn không né tránh, đôi mắt đỏ rực chợt nhìn trừng trừng đến trước mặt mình!
Đồng thời, ba người giấy bay ra từ trong ống tay áo của luật sư An, tung bay về phía trước.
- Ông!
Bên trong hành lang ở trước mặt.
Hình như có một tiếng kêu thảm thiết truyền ra.
Người đàn ông mang mặt nạ đó đã đi tới sau lưng luật sư An, dao găm đâm vào trong cơ thể luật sư An, sau đó thế nhưng lại tan biến đi, hiển nhiên, đây là một bộ phân thân hình chiếu, là ảo ảnh!
Mà vị trí hành lang ở trước mặt.
Một người đàn ông mang mặt nạ màu bạc, cơ thể anh ta run lên, thứ để lộ ra, trong ánh mắt ở bên dưới mặt nạ, mang theo mờ mịt cùng sợ hãi.
Ba người giấy đã đi tới bên cạnh anh ta.
Anh ta lại toàn thân tê dại, trong mấy hơi thở này, căn bản là không điều khiển được cơ thể của mình.
Chơi ảo thuật ở trước mặt luật sư An.
Thật sự là múa rìu ở trước mặt Lỗ Ban mà.
Người giấy đầu tiên lơ lửng từ bên cổ của anh ta.
Đầu của anh ta rơi xuống.
Người giấy thứ hai lơ lửng bay qua vị trí vết thương của anh ta.
Linh hồn của anh ta bị cưỡng ép câu ra ngoài.
Người giấy thứ ba bốc cháy trong nháy mắt.
Đụng phải linh hồn của anh ta.
Linh hồn của anh ta cũng theo đó mà bốc cháy.
Luật sư An để bàn tay vòng qua cổ mình đưa ra sau lưng.
Canh Thần không có phản ứng.
- Ha, thôi mà!
Canh Thần vẫn không có phản ứng.
- Này, đừng phá hư bầu không khí chứ!
Canh Thần bất đắc dĩ.
Duỗi bàn tay bé nhỏ ra, vỗ tay một cái thật vang với luật sư An.
“Ba!”
Giòn vang!
- Phối hợp không tệ, hoàn mỹ!
Hai người đối mặt mà thôi.
Đội chấp pháp đuổi theo bọn họ đi vào đây có bốn người, chết ba.
Ngược lại không phải là nói bọn họ quá yếu.
Trên thực tế.
Bất kỳ một người nào trong bọn họ đơn độc đối mặt với một tuần sứ hiện tại cũng đều có thể đánh được.
Nhưng giữa chừng lại đột nhiên như vậy, đối mặt với loại thế công nhịp nhàng như thế này, kế hoạch tinh vi như thế này, phối hợp gần như hoàn mỹ, thông thường chính là quyết định sinh tử trong khoảnh khắc.
Loại chuyện như đại chiến 300 hiệp gì đó, nếu như chém giết trong thực tế, thực sự rất khó xảy ra nha.
- Chúng ta nên chạy đi.
Canh Thần nhắc nhở.
- Đúng nha, chúng ta nên chạy.
Luật sư An hít sâu một hơi.
Bắt đầu tiếp tục chạy lên lầu.
- Trốn, thì phải có dáng vẻ của chạy trốn. - Canh Thần lại nhắc nhở.
- Đúng rồi nha, chạy trốn thì phải có bộ dạng của chạy trốn.
- Anh giết hết người rồi, chúng ta còn chạy trốn cái rắm đấy! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Canh Thần thực sự thực sự không muốn ra tay với đội chấp pháp nữa!
Anh ta là thân ở doanh Tào tâm ở Hán nha, rõ ràng bản thân là người lẩn trốn, là người mật báo, nhưng bây giờ, thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch mà.

- Két!
Cánh cửa sắt ở trên sân thượng bị đẩy mở,
- Rắc rắc!
Trong nháy mắt gió mạnh kinh khủng xộc tới.
Thân thể ông già run rẩy, nửa người trên và dưới hoàn toàn bị cắt thành hai nửa, “cạch” một tiếng, ngã xuống trong vũng máu.
Người đàn ông khẽ cau mày.
Giết một người bình thường, không phải là không thể, nhưng lại có chút phiền phức.
Đợi sau khi chuyện này kết thúc, gã còn phải tiêu phí một phần tinh lực và thời gian để hóa giải những chuyện nhân quả này nữa.
- Anh đi xuống đi chứ!
Luật sư An đứng ở hành lang ở tầng ngay bên dưới gọi với lên bên trên, đồng thời giơ ngón tay giữa lên, khiêu khích, khiêu khích, khiêu khích!
- Tôi biết anh đang ở phía trên đó, tôi còn biết anh vừa giết một lão gia gia vô tội đáng thương nữa nha!
- Lấy người sống làm bậc thang, anh không sợ ông trời khiển trách sao?
Người đàn ông ở trên trầm giọng nói.
Gã chẳng qua chỉ di chuyển về trước mấy bước, đi tới trước cửa sắt, trong tay nắm chặt một thanh kiếm gỗ đào, trên thân kiếm, chính là kiếm khí hoàn toàn thuộc về gã.
Gã đang chần chừ, đợi đồng đội của mình đến tiếp viện, ngay mới vừa rồi, gã cảm giác được động tĩnh giao thủ ở bên dưới, hẳn là đồng đội của mình đã ép mục tiêu đi lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận