Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 590: Cô em vợ

Thật ra, lấy thân phận hiện tại của Châu Trạch, anh có rất nhiều phương pháp để báo thù một người bình thường.
Có thể khiến luật sư An thôi miên tên hội trưởng Dương này, đợi ngày mai khi đám tân sinh tham gia huấn luyện quân sự lại để cậu ta lột sạch quần áo, nhảy thoát y giữa đám người, nhảy một khúc Hồ Thiên Nga động lòng người.
Có thể khiến Hầu Tử len lén tìm chỗ không người, biến thân thành yêu hầu, dạy cậu ta hát "ngươi chọn gánh, ta dắt ngựa...
Có thể khiến lão đạo tìm cậu ta, xin cậu ta một bữa cơm, sau đó xưng huynh gọi đệ với cậu ta.
Phải biết rằng.
Lần trước, đám buôn người cùng ăn cơm với lão đạo, còn xưng huynh gọi đệ với lão đạo.
Đều đã chết hết.
Hơn nữa còn chết rất thảm.
Nhưng những biện pháp kể trên, Châu Trạch đều không muốn dùng.
Vào lúc này.
Ở nơi này.
Đi tới trước mặt tên hội trưởng Dương.
- Bốp!
Một tiếng vang thanh thúy.
Ở trước mắt bao người.
Hội trưởng Dương vốn là hội trưởng hội học sinh, "thần thánh không thể xâm phạm" lại "quyền cao chức trọng" trong mắt đám học sinh.
Đầu và chai bia lần đầu tiên tiếp xúc thân mật.
Chai bia vỡ vụn.
Trán hội trưởng Dương cũng bị đập ra máu.
Nhìn những mảnh vụn thủy tinh không ngừng rơi xuống đất loảng xoảng.
Nhìn vẻ mặt sợ hãi thậm chí là quên cả thét chói tai của hội trưởng Dương.
Đột nhiên Châu Trạch cảm thấy thế giới này lại tươi đẹp như vậy.
Khiến người hài lòng thuận khí như thế.
Đương nhiên.
Nếu đã vui vẻ.
Thì phải tiếp tục vui vẻ thêm.
Châu Trạch đưa tay nắm lấy cổ hội trưởng Dương, kéo cả người cậu ta xuống đất.
Sau đó anh đứng trước mặt cậu ta.
Dùng chân trực tiếp đạp tới!
- Quan uy rất nặng nhỉ?
- Rầm!
- Mày rất kiêu ngạo?
- Rầm!
- Mày cho rằng mày là ai?
- Rầm!
- Một hội học sinh nát mà mày tưởng mày trâu lắm sao!
- Rầm!
- Hội học sinh là tổ chức phục vụ vì học sinh, mày hiểu không?
- Rầm!
- Mày vì nhân dân phục vụ như thế này sao?
- Rầm!
Đánh nhau trong chợ đêm là chuyện thường xảy ra, rất nhanh xung quanh đã có một đám quần chúng vây quanh xem cuộc vui.
Hội trưởng Dương ngã trên mặt đất, lẫn vào chung với đám nước thải rác rưởi ở phụ cận, dưới những cú đạp không ngừng của Châu Trạch, cậu ta càng không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Chung quanh, đám người cùng ăn cơm với cậu ta, mới vừa rồi còn đang liếm cậu ta, liếm tới tận tâm tẫn trách, thế nhưng lúc này không người nào dám đi lên, hoàn toàn bị hành động trực tiếp đánh người của Châu Trạch dọa cho bối rối.
Đánh một trận.
Hơi mệt mỏi.
Châu Trạch không định đánh chết người.
Thật ra lúc trước khi anh ngồi bàn bên cạnh, nghe đám học sinh và cán bộ này vượn đội mũ người, anh chỉ cảm thấy rất thú vị.
Mãi cho đến khi con hàng này bắt đầu miệng lưỡi không sạch sẽ bôi đen Lâm Ức.
Ông chủ Châu mới hoàn toàn không ép được cơn giận.
Đối với cô em vợ, Châu Trạch cảm thấy hổ thẹn, trước đây nếu mình có thể chú ý công việc kết thúc một chút, quan tâm tới tâm lý và vân vân của cô ấy một chút, nói không chừng cô ấy sẽ không thiếu chút nữa bị đuổi học, cũng sẽ không thể không thi đậu trường đại học lý tưởng.
Đánh xong.
Thư thái.
Châu Trạch xoay người, đưa tay chỉ lão Trương.
Lão Trương vốn đang ngồi ở chỗ kia, vẫn không nhúc nhích, chung quanh cũng không thiếu người nhìn thấy anh ta mặc đồng phục cảnh sát.
- Anh xử lý phần cuối.
Lưu lại những lời này.
Sau đó Châu Trạch trực tiếp rời đi.
Bóng lưng này.
Kiêu ngạo đến cực điểm,
Đánh người xong.
Lại để cảnh sát lau mông cho mình.
Trong lúc nhất thời, Lão Trương có chút khó xử.
Lúc này, anh ta có cảm giác như mình là kẻ hầu của thiếu gia.
Chuyện này không hợp với tín điều của anh ta, nhưng anh ta lại không thể thực sự đi bắt Châu Trạch vào đồn.
Thở dài.
Lão Trương đi tới trước mặt hội trưởng Dương bị đánh sưng mặt sưng mũi.
Ngồi xổm xuống.
Hỏi:
- Bạn học, có muốn báo cảnh sát không?
Khi hỏi lời này thì.
Trên mặt lão Trương hiện lên nụ cười mỉm.
Hội trưởng Dương mặt xưng phù như đầu heo lập tức lắc đầu.
- Không báo, không báo!!!!
- Tốt, nếu đã không muốn báo cảnh sát, vậy tôi đi đây.
Nói xong.
Lão Trương đứng lên.
Thật ra tên đang nằm dưới đất này cũng thật đáng thương.
Rõ ràng chỉ là học sinh, lại diễn dịch mình thành quan liêu.
Bản thân mình hơi ám chỉ một chút, cậu ta liền túng.
Rất nhiều người luôn cảm thấy đời sau có thể khai sáng, cởi mở hơn đời trước, vẫn đang mong đợi tương lai.
Nhưng nhìn vị hội trưởng Dương trước mắt này, bạn sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
Lão Trương cũng rời đi, vừa vẫy cánh tay áo, không mang theo một áng mây trời (trích bài thơ Tạm biệt Khang Kiều).
Anh ta cảm thấy hôm nay mình đã biến thành người xấu, làm trái với kỷ luật.
Đầu tiên là diễn kịch với ông chủ, nhìn mèo yêu báo thù.
Sau đó lại nhìn ông chủ đánh hội trưởng đại nhân của người ta một trận mãnh liệt.
Mới vừa rồi bản thân mình còn đang cảm thán tâm cảnh của ông chủ biến hóa quá rõ ràng.
Bản thân mình thì sao?
Thật ra cũng giống nhau mà thôi.
Chẳng qua nghĩ lại, pháp luật quản người sống, dường như không nhằm vào quỷ, thật ra bản thân mình cũng không tính là trái với kỷ cương pháp luật, đúng không?
Châu Trạch ở cửa trường học.
Hút thuốc.
Khi lão Trương đi tới, anh ta không nói một lời, chỉ đứng bên cạnh Châu Trạch.
- Lần sau chúng ta ra ngoài không nên mặc cảnh phục.
Lão Trương gật đầu, đúng vậy.
- Cậu ta đang nói tới dì út nhà anh sao?
Lão Trương hỏi.
- Ừm.
Châu Trạch đạp lại.
- Ah.
Lão Trương cũng ừ một tiếng.
- Quên đi, tôi đi về trước.
Nói xong, Châu Trạch đi tới vị trí giao lộ, chuẩn bị đón xe.
Một lát sau.
Châu Trạch lại đi trở về.
Lão Trương còn chưa hút xong nửa điếu thuốc.
- Quên đi, vẫn nên đi vào thăm em ấy một chút.
- Ừm.
Lão Trương gật đầu.
Lẽ nào lúc này anh ta lại nói ngay cả chi cô ấy anh còn không đi thăm, vì sao lại muốn đi thăm cô ấy?
- Tôi đi tới sạp trái cây đối diện mua ít quýt giúp anh... ...
Châu Trạch phất phất tay.
- Không cần mua, cứ vậy đi thăm tốt rồi, anh có thể đi.
- Vậy tôi đi đây, ông chủ.
- Ừm.
Châu Trạch một lần nữa đi vào vườn trường, đi qua thao trường tới khu sinh hoạt.
Trên ghế dài bên thao trường, anh nhìn thấy thiếu nữ đen ngồi ở chỗ kia.
- Ha, thật trùng hợp.
Châu Trạch chào hỏi.
Hẳn cô ta đi chung với mấy người lão đạo.
- Tôi tên Mỹ Lệ. - Thiếu nữ đen cải chính.
- Cô đang vội sao?
Châu Trạch bắt chuyện bằng một câu không có hàm lượng dinh dưỡng gì, anh chuẩn bị đi thăm cô em vợ, không muốn nán lại chỗ này nhiều.
- Đúng vậy, vội đi nhặt xác cho anh.
- ... ... - Châu Trạch.
- Việc trùng tu đã bắt đầu, chờ sau khi kết thúc trùng tu, tôi có thể trồng hoa bỉ ngạn sát vách, diện tích trồng trọt nhỏ nên nhu cầu cho nguyên vật liệu cũng không lớn.
- Ừm, tốt.
Chuyện này có luật sư An nhìn chằm chằm, ngược lại không cần Châu Trạch lo lắng.
- Ngài đang định đi đâu? - Thiếu nữ đen hỏi: - Đợi lát nữa ngài có trở về với chúng tôi không?
- Các người xử lý xong rồi cứ đi trước đi, tôi muốn đi dạo một mình.
- Được, đúng rồi, hai mắt ngài làm sao vậy?
Thiếu nữ đen vẫn phát hiện ra.
- Không sao.
Thiếu nữ đen nâng tay lên, ném một cái bình nhỏ ra, nói:
- Xoa đi.
- Thuốc mỡ cô mới chế ra à? - Châu Trạch cầm bình trong tay, hỏi.
- Trên mặt còn có tên thương hiệu, mỹ phẩm dưỡng da tôi trộm được từ đầu bếp phòng đọc sách, anh bôi thử đi.
- ... ... - Châu Trạch.
- Được rồi, đợi lát nữa bọn họ xử lý xong thi thể sẽ tới đón tôi quay về, ngài cứ bận chuyện của ngài đi.
Châu Trạch gật đầu, cầm mỹ phẩm dưỡng da kia rời đi.
Thiếu nữ đen nhìn bóng lưng Châu Trạch.
Nhún vai.
Cô ta luôn cảm thấy "chủ nô" này luôn khiến người ta cảm thấy rất bận rộn.
Nhưng lại không ai biết rốt cục anh đang bận rộn chuyện gì.
Lúc này đã mười giờ tối, Châu Trạch đi tới chỗ dì quản lý, bởi vì lúc trước có Trương Yến Phong dẫn theo anh cùng tới ký túc xá, cho nên dì quản lý cho rằng Châu Trạch cũng là cảnh sát.
Khi Châu Trạch nói cần tới tìm một người, dì quản lý lập tức lấy danh sách ra, còn rót ly nước cho Châu Trạch, nói: "Đồng chí khổ cực".
Châu Trạch tiếp nhận ly nước uống một ngụm, gật đầu.
Đáp một câu: "Vì dân phục vụ".
Tra được.
Ký túc xá của Lâm Ức ở tầng một.
Cửa phòng ký túc xá không khóa, bên trong là một mảnh đen nhánh, không bật đèn.
Đám sinh viên đại học năm nhất này ban ngày huấn luyện quân sự, sau bữa cơm chiều còn có cảnh sát phụ đạo thực tiễn, hiếm có thời gian rảnh rỗi, cho nên rất nhiều học sinh đều ở bên ngoài tới lúc rất trễ mới trở lại ký túc xá.
Hơn nữa lúc này có rất nhiều hội nhóm hoạt động, bởi vì tân sinh mới vừa vào trường, rất nhiệt tình với mấy hoạt động này, rất dễ lắc lư.
Đương nhiên, thật ra phần lớn sinh viên đại học tham gia hội nhóm chỉ làm các việc đơn giản như chân chạy quét tước vệ sinh, sắp xếp ghế, nhưng đám sinh viên nãy vẫn nhiệt tình như lửa.
Đưa tay đẩy một chút.
Cửa túc xá không đóng.
Lập tức bị anh đẩy ra.
Ký túc xá sáu người, lúc này chỉ có một giường có người, người nằm trên giường đang đeo tai nghe chơi điện thoại.
Cửa bị đẩy ra, có người vào, cô ấy cũng không biết.
Nha đầu kia thật to gan, cũng không sợ có người không đứng đắn nào đó trà trộn vào, nơi này đen như mực, không phải lần trước bản thân mình đã tạo thành ám ảnh tâm lý gì mới khiến con bé thích hoàn cảnh này đấy chứ?
Vừa nghĩ đến đây.
Áy náy trong lòng Châu Trạch lại sâu hơn một chút.
Thật ra những chuyện kia, chính bản thân Châu Trạch cũng đã thông suốt, hơn nữa cho dù có so đo ai đúng ai sai, thật ra cả bác sĩ Lâm và cô em vợ đều không liên quan gì.
Ai biết quỷ sai ký túc trong thân thể người ta giống Lâm Khả lại bị thần kinh đâu?
Châu Trạch đi tới dưới giường.
Đưa tay trực tiếp vén chăn mền của cô ấy lên, muốn dọa cô ấy.
Thật ra, trước khi xảy ra chuyện này, quan hệ giữa mình và cô em vợ cũng không tệ lắm, cô ấy có tính cách tinh quái, làm người cũng rất thiện lương.
Trước đây ông chủ Châu còn từng giải quyết bạn thân của cô ấy giúp cô ấy, đồng thời còn lấy lại túi.
Vén chăn lên.
Lộ ra hai bắp đùi trắng.
Ah.
Nha đầu này cao lên rồi.
Chân này dài như vậy.
Tuy nói trong ký túc xá đều là nữ sinh, nhưng vẫn mặc quần ngủ, con gái phải chú ý bảo vệ mình, ngộ nhỡ bị người bạn không đứng đắn nào chụp ảnh up lên mạng, sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt.
Mới vừa nướng ở quán đồ nhậu, đã có tiện tỳ ghen ghét cô ấy giàu.
Chẳng qua chân này thật trắng.
Nếu cô ấy thích mặc tất chân như chị của mình thì... ... khụ khụ, mình là trưởng bối!
- Tôi tới thăm em một chút, mới vừa biết em học trường đại học này, ngày mai em rời khỏi hội học sinh đi
Châu Trạch mở miệng nói.
- Bốp!
Bỗng nhiên đèn túc xá được bật lên.
Cô em vợ Lâm Ức với mái tóc ướt cầm một chiếc giỏ nhựa đứng ở cửa.
Trong giỏ để mấy thứ như gội đầu, sữa tắm…
Hẳn cô ấy mới vừa đi từ phòng tắm trở về.
- Trần Nhã, sao cậu nằm đó lại mở cửa...
Cô em vợ để giỏ xuống.
Đứng lên.
Lúc này cô ấy mới nhìn thấy người đàn ông đứng trong phòng ngủ của mình.
- Anh...
Lâm Ức rất muốn hỏi vì sao anh lại xuất hiện ở đây.
- Tôi tới thăm em một chút, mới vừa biết em học đại học này, ngày mai, em rời khỏi hội học sinh kia... ...
Châu Trạch im bặt.
Bởi vì bỗng nhiên anh ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Rất là nghiêm trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận