Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1148: Chơi khô máu (2)

A Phong quay đầu.
Anh ta nhìn thấy một đôi tròng mắt màu đen.
Màu đen này.
Phảng phất như được phủ lên một thứ ánh sáng có thể khiến cho con người ta tuyệt vọng đến vĩnh hằng.
Đội chấp pháp vừa được thả ra không bao lâu.
Đương nhiên không trải qua biến cố nửa năm trước của địa ngục, dĩ nhiên, cho dù là đã trải qua, cũng rất khó liên hệ vị khủng bố lúc trước - người có thể gọi huyết nguyệt xuống làm culi kia - với một ông chủ của một tiệm sách ở dương gian được.
Cơ thể A Phong theo bản năng lui về phía sau.
Nhưng tốc độ của ông chủ Châu nhanh hơn hắn.
Sau khi mở ra nhân cách nửa gương mặt.
Sát khí trong cơ thể lấy phương thức hữu hiệu nhất nhanh chóng vận chuyển.
Tốc độ, lực lượng.
Trong nháy mắt đạt tới cực hạn.
- Phốc!
Dù là A Phong né tránh rất kịp thời, nhưng móng tay của Châu Trạch vẫn đâm xuyên qua bụng anh ra, quét ngang, cả người A Phong bị đánh ngã ra đất.
A Phong biết rõ, nhân vật khủng bố trước mắt này, anh ta không đánh lại.
Bóng đen bỗng nhiên vọt tới, Châu Trạch xoay người nghênh đón, nhưng bóng đen chợt ngoặt qua một góc, vòng qua Châu Trạch, xông về phía A Phong.
Quả thật tốc độ của A Dao rất nhanh, nhưng mà, sau khi lão Trương bởi vì nguyên nhân không biết tên mà nằm ra đó.
Ông chủ Châu - hiện tại đã quyết định kết thúc trò chơi này, sẽ không cho bọn họ có thêm cơ hội nào nữa.
Chẳng qua là, cho dù là như thế, vào lúc này, đội chấp pháp cũng vẫn thể hiện ra phong cách của bọn họ.
A Dao không phải đi cứu A Phong.
Lúc bóng đen xuất hiện ở bên cạnh A Phong.
Vị trí mi tâm của A Phong bỗng nhiên ngưng tụ ra một điểm ánh sáng màu đỏ.
Chủy thủ của A Dao trong nháy mắt cắt về phía cổ của A Phong.
Trong giây phút, dường như hai người đạt được một loại ăn ý không tiếng động.
- Phốc!
Một cái đầu, bị cắt xuống, ngay cả linh hồn của A Phong cũng hoàn toàn chui rúc vào trong cái đầu này.
- Ba!
Chủy thủ từ trên găm xuống, trực tiếp cắm vào giữa mi tâm của A Phong.
A Phong không giãy giụa.
Há miệng.
Ánh sáng màu đỏ từ trong miệng lấy tốc độ cực nhanh mà bay ra.
Ánh mắt Châu Trạch ngưng lại một phen, bọn họ làm vậy là muốn cưỡng chế truyền tin, dù là hy sinh một người đồng hành, bất luận là kẻ giết chết bạn đồng hành hay là kẻ bị giết chết kia, dường như đều cảm thấy đây là chuyện rất đương nhiên.
Loại người tàn nhẫn như đám người này.
So với bất kỳ quỷ sai tuần sứ nào mà Châu Trạch đã từng gặp trước đó.
Đều tàn nhẫn hơn vô số lần!
Thậm chí còn là sinh vật hoàn toàn không cùng một tần số.
- Thiết hàm hàm! - Châu Trạch hét lên.
Theo bản năng anh dự cảm được nguy cơ.
Báo thù giúp luật sư An, hoặc là giúp anh ta xả một ngụm tức, thật ra thì chuyện này không thành vấn đề, đối phó với ba thành viên của đội chấp pháp này, cũng không phải là vấn đề gì.
Nguy cơ thật sự trong việc này là ở chỗ này.
Làm sao có thể hoàn thành một cách lặng yên không một tiếng động được.
Phải biết ở dương gian còn rất nhiều nhánh khác của đội chấp pháp đang hành động.
Một khi tin tức bị lộ ra.
Như vậy thứ mang tới.
Chính là sự trả thù cực kì khủng bố.
Thậm chí.
Là sự chú ý của âm ti!
- Ầm!
Chùm sáng màu đỏ đánh lên kết giới do chiếc nhẫn thanh đồng ngưng tụ ra, lúc này ánh sáng đã tiêu tan hết chín phần, nhưng mà, vậy mà lại có một tia ánh sáng trực tiếp xuyên ra ngoài kết giới, bay vọt ra ngoài.
Luật sư An đang đứng trên lầu hai ngây ngẩn.
Ông chủ Châu đang đứng nguyên tại chỗ cũng ngây ngẩn.
- Bẹp!
Đầu của A Phong rơi ở trên mặt đất.
A Dao nhếch môi.
Bắt đầu cười.
Cô ta đã thành công.
Dưới điều kiện tiên quyết là đã biết chắc là không đánh lại và chắc chắn phải chết.
Có thể truyền tin tức ra ngoài, có nghĩa là đã thành công!
Cho dù là vì thế mà phải hy sinh đồng đội, cũng không có gì quan trọng gì cả, ngược lại mọi người cũng đều phải chết, A Phong cũng biết rõ điểm này, cho nên anh ta lựa chọn phối hợp.
Đây chính là đội chấp pháp.
Trứng bị cắt đi, không thành vấn đề, còn có thể cầm chơi!
Bản thân chết, cũng không thành vấn đề, chỉ cần có thể khiến cho kẻ giết mình cùng chôn theo mình, là đã kiếm được lời!
Chốc lát.
Trong lòng Châu Trạch truyền đến đáp lại:
- Ừm... Có… chuyện… gì...
Giống như là mới vừa tỉnh ngủ vậy.
Ông chủ Châu liếm môi một cái, nói:
- Hình như tôi chơi khô máu rồi, chúng ta sắp xong đời rồi, cô ta đã truyền tin tức ra ngoài rồi.
Thiết hàm hàm trầm mặc, hồi lâu:
- Ồ...
Đúng lúc này.
A Dao nhấc chủy thủ lên đặt ngang ở trước người mình.
Lè lưỡi, liếm liếm máu tươi ở trên chủy thủ.
Dữ tợn nói:
- Canh Thần, anh xong đời rồi!
...
- Canh Thần, anh xong đời rồi!
Hô…
Trái tim đang nhảy vọt lên kia, lại đột nhiên rớt xuống lại rồi.
Ông chủ Châu đột nhiên cảm giác được thế giới tốt đẹp như thế nào, luôn mang theo sự quan tâm và mỉm cười đầy thiện ý.
- Không sao rồi, anh ngủ tiếp đi.
Châu Trạch nói ở trong lòng.
- Ồ...
Từ đều tới cuối Thiết hàm hàm đều biểu hiện ra một loại trạng thái cực kì bình tĩnh.
Có lẽ là với anh ấy mà nói, trước khi bản thân vẫn chưa phục hồi được như trước, hoặc giả là vẫn chưa khôi phục đủ để bảo vệ bản thân, nếu có thể ẩn nấp thì cứ cố hết sức mà ẩn nấp đi.
Anh ấy không sợ chết, nhưng sợ chết quá oan uổng.
Bất luận là bị những lão gia hỏa kia – những kẻ mà năm đó anh ấy đã coi thường nhưng lại may mắn sống rất lâu kia - giết chết, hay là bị những hậu bối rõ ràng là mấy thứ không ra gì này giết chết, đối với anh ấy mà nói, đều là một loại chuyện rất khó tiếp nhận được.
Nhưng quả thật nếu cứ chơi khô máu như vậy, thế này cũng đúng thật là chơi khô máu rồi đi, đáng chết thì chết, chết rồi thì thôi đi, oán trời trách đất hoặc là than phiền gì gì đó, cũng không phải là tính cách của anh ấy.
Chó trông cửa nhà mình lại ra ngoài cắn người lung tung, to gan quá rồi, bạn còn có thể không giải quyết chuyện này sao?
Phần tin tức kia, hẳn là đã truyền ra ngoài, nhưng bởi vì bị kết giới do chiếc nhẫn thanh đồng tạo ra ngăn cách, hẳn là 99% tin tức đã bị ngăn lại rồi, lại căn cứ vào phản ứng của người phụ nữ trước mắt này, khả năng rất lớn là bọn họ chỉ truyền đi được một thông tin duy nhất.
Đó chính cái tên.
Canh Thần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận