Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1433: Ông chủ Châu lấy việc giúp người làm niềm vui (1)

Mà những kẻ trong đám chó giữ cửa có thể “trao đổi” với Doanh câu, phát hiện được sự tồn tại của Doanh câu, trong lúc đối mặt với Doanh câu, cơ bản đều là nơm nớp lo sợ, như dáng vẻ đang đi trên lớp băng mỏng vậy.
Cho dù là Nửa gương mặt, sự quyết tiệt sau cùng của anh ta, thật ra thì cũng là đại diện cho một loại kiêng kỵ sâu sắc với Doanh câu, anh ta không thể tin được lời cam kết của Doanh câu, bởi vì bất luận anh ta ưu tú đến như thế nào, so sánh với Doanh câu, vẫn là quá non nớt.
Cho nên, ông chủ Châu chính là kẻ đặc biệt nhất trong vô số tượng sáp.
Anh lười, lười đến mức chỉ sợ là cho dù có được cơ hội như Nửa gương mặt, thì cũng lười việc phải chủ động chia cắt với Doanh câu.
Ở trong mắt của ông chủ Châu, Doanh câu chính là một con chó xù nóng tính, bạn phải thuận theo mà vuốt lông của anh ấy.
Nhưng vẫn không thể hoàn toàn chiều chuộng theo ý anh ấy được, thỉnh thoảng có thể vuốt mấy sợi lông theo hướng ngược lại, con chó này không chỉ sẽ không tức giận, còn sẽ cảm thấy bạn rất thú vị.
Giống như trò chơi giữa hoàng đế và đại thần vào thời cổ đại vậy, hoàng đế cảm giác bản thân đã đem các vị đại thần dưới trướng mình đùa giỡn trong lòng bàn tay, nhưng các vị đại thần đã qua con đường khoa cử hoặc là con đường chém giết ra ngoài ở dưới trướng của ngài ấy, có ai không phải là nhân tài trong biển người chứ?
Hoàng đế đang chơi đùa bọn họ, thật ra thì bọn họ cũng đã lần mò tìm được tính khí của hoàng đế, cuối cùng trên danh nghĩa là vua - tôi, nhưng rốt cuộc là người nào đang chơi đùa người nào, có ai có thể nói rõ ràng được chứ?
Châu Trạch đứng dậy, anh muốn đi ra ngoài một chút, có lẽ nguyên nhân bởi vì Doanh câu vẫn còn chưa ngủ say, đã cho ông chủ Châu ăn được một viên định tâm hoàn, không có “nỗi lo tương lai”, bỗng nhiên lại cảm thấy cuộc sống ở trước mắt vẫn còn rất tốt đẹp.
Oanh Oanh ở trong phòng bếp nấu cơm.
Châu Trạch đẩy mở cửa tiệm sách đi ra ngoài, anh cũng không có ý định sẽ đi bao xa, tùy tiện đi dạo một chút trên đường dành cho người đi bộ là được rồi.
Thời gian một năm.
Thật ra thì Nam phố cũng không phát sinh thay đổi quá lớn gì.
Con đường dành cho người đi bộ hiện đại hóa có lịch sử lâu đời nhất Thông Thành, cho dù là hiện nay đã có rất nhiều rất nhiều trung tâm thương mại lần lượt mọc lên ở đây, vẫn giữ được phần nhân khí cực lớn của chính nó.
Chẳng qua là mặt tiền ở nơi này, trong thời gian một năm, thay phiên đóng cửa rồi lại tạm ngừng, ngược lại cũng đã đổi không ít gương mặt mới.
Đầu năm nay, làm ăn không khá lắm nha.
Vừa nghĩ đến đây, ông chủ Châu lại đột nhiên cảm giác được cho đến bây giờ mà tiệm sách nhà mình vẫn chưa đóng cửa, đó là chuyện khó khăn đến cỡ nào.
Vì thế, có thể thấy là bản thân anh đã bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết nha…
Mặt.
Hơi đỏ lên.
Dừng lại.
Cứ xem cho biết thôi là được rồi.
Trong chuyến đi đến địa ngục lần thứ hai, có một năm vô tri vô giác trước đó, lật ngược một cái thì đã là một chuyện cực kì tốt.
Ngược lại, nếu quả thật là ngày hôm qua vừa đánh Địa Tàng Vương Bồ Tát ba đấm.
Ngày hôm nay lại đi dạo bên trong trong khu vực trung tâm thành phố.
Tâm tính này.
Có lẽ thực sự sẽ không thể ổn định trở lại được đi.
Nếu không có tâm thái của một người bình thường, nếu còn tiếp tục sống ở bên trong xã hội này.
Còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Cuộc sống, cuối cùng vẫn còn phải có một chút màu sắc của pháo hoa, ông chủ Châu cũng không muốn bản thân phải chạy đi tìm một rừng già nào đó để tĩnh tu đi.
Thứ anh mong muốn là cuộc sống.
Trên thực tế.
Trong xã hội hiện nay, phần lớn mọi người, mỗi ngày trôi qua chẳng qua đều là sinh tồn mà thôi, chứ không phải là đang sống.
Trong một cửa tiệm trà sữa, gọi một ly trà sữa hương khoai môn, bên kia đã bắt đầu làm rồi, Châu Trạch sờ túi một cái, sửng sốt một chút, không mang theo điện thoại di động.
Đúng rồi.
Một bệnh nhân “không có tri giác” nằm trên giường suốt một năm nay, vào ngày đầu tiên tỉnh dậy.
Ra ngoài quên mang theo điện thoại di động.
Đây không phải là một chuyện rất bình thường sao?
Ông chủ Châu đang chuẩn bị giải thích với đối phương một phen, ngược lại đều là hàng xóm láng giềng, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng hơi hơi châm chước một chút thì hẳn là không có vấn đề.
Còn không chờ Châu Trạch mở miệng.
Bên cạnh đã xuất hiện một cô gái trẻ tuổi mặc váy màu đen cầm điện thoại di động lên quét mã QR một phen để thanh toán, nói:
- Tôi muốn một ly matcha latte, tính tiền chung, bao nhiêu tiền?
Người phụ nữ mang giày cao gót, cho nên rất cao.
Nhưng dáng người lại hơi nghiêng về phía trước một chút.
Thông thường loại tình huống này sẽ thường xuất hiện ở trên người những cô gái không quen với việc mang giày cao gót, còn chưa thích ứng được với việc giữ thăng bằng cơ thể của mình.
Nhưng người phụ nữ này, nhìn khí chất cùng với cách ăn mặc của cô ta, hẳn là không thuộc về tình huống này.
Như vậy.
Chỉ còn một cách giải thích hợp lý cho trường hợp này chính là.
Cô ta đứng nhón gót chân của mình.
Ông chủ Châu đột nhiên cảm thấy dáng vẻ tình cờ gặp gỡ như vậy rất không thú vị.
Ban ngày lại gặp được một nữ quỷ xinh đẹp ở ngay trên đường.
Hơn nữa, ngay ban ngày ban mặt mà nữ quỷ này còn có thể hóa thành hình người để trao đổi với bạn, lại chủ động đến gần bạn.
Kết quả là bạn vừa liếc mắt đã nhìn thấu tất cả thân phận của cô ta.
Vì để cho bản thân còn có thể trải nghiệm được trò chơi.
Còn cố ý tìm một lý để kiễng chân, thật ra thì ngay từ lúc người phụ nữ này vừa tiếp cận thì ông chủ Châu đã cảm ứng được quỷ khí ở trên người cô ta rồi.
Không thú vị, không thú vị.
Người đàn ông kia chưa làm Ninh Thái Thần hoặc là tình cờ gặp gỡ giấc mộng Nhiếp Tiểu Thiến* sao?
(liên quan đến game Thiện Nữ U Hồn, Ninh Thái Thần là chàng thư sinh, Nhiếp Tiểu Thiến là nàng ma nữ, có rất nhiều phiên bản về 2 nhân vật này, trong đó có 1 phiên bản là giữa 2 nhân vật này có một chuyện tình kết thúc không có hậu)
Không phải là chỉ có thiếu nữ mới có thể hoài xuân đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận