Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1517: Sân thượng hai mươi ba tệ rưỡi (1)

Cho nên đời này, điều kiện tốt hơn một chút, uống chút cà phê phân chồn, mặc dù đắt, nhưng ít ra anh còn có thể phân biệt được tốt xấu.
Về phần rượu vang này, là người của hai thế giới, đối với loại như rượu cồn này, ấn tượng lớn nhất của ông chủ Châu vẫn dừng lại ở trên phương diện khử độc đi.
Đi lên sân thượng, hưởng gió đêm, chuẩn bị nhìn trời mà trò chuyện, đậu phộng cũng đã chuẩn bị xong, sao lại có thể không có chút rượu được chứ?
Bia thì không có nghĩa lý gì, rượu trắng thì lại càng thiếu không khí hơn, nhất là dưới tiền đề là xác suất rất lớn sẽ dùng phương thức một mình tự uống tự rót, vẫn là rượu vang sẽ thích hợp hơn một chút.
Tự rót cho mình một ly.
Uống một hớp nhỏ.
Khẽ cau mày.
Có chút chát.
Có chút ngọt.
Sau khi giai đoạn chát trên mặt tinh thần trôi qua, chính là ngọt ngào gần như chết người, cực kỳ giống ái tình.
- Tôi nói này, cô gái kia có phiền hay không chứ, đây là lại tìm tới cửa rồi?
Lời kia là ai lưu lại, thực sự không cần nói.
Tuy nói ở trên cầu Nại Hà còn có một vị mắc hội chứng Stockholm nghiêm trọng đang đứng, lúc trước rõ ràng đã bị Doanh câu cưỡng bức nhiều năm như thế, thế mà lại còn có suy nghĩ muốn níu kéo lại.
Thế nhưng vị rất ngoan ngoãn, lần đầu gặp gỡ Châu Trạch lúc ban đầu, còn đưa gà gặp mặt cho Châu Trạch, cũng không gây ra chuyện gì khác.
Thành thật mà nói, ấn tượng của ông chủ Châu đối với người ta cũng rất không tồi.
Hơn nữa ra ngoài nói với người ta Mạnh Bà ở trên cầu Nại Hà nông hiểu đắc phạt*?
(*phương ngữ Thượng Hải, nghĩa đại khái là “mấy người có biết không”)
Thân thích nhà tôi đó.
Rất có mặt mũi nha…
Nhưng cái vị ship đầu tới này.
Một trái ớt nhỏ rất năng động, không đúng, là một quả ớt cay, thậm chí còn là ớt chỉ thiên nữa đấy.
Bất luận là thân phận con gái của Hoàng Đế tôn quý, hay là thân phận Hạt Bạt – hình tượng thủy tổ của cương thi không kém Doanh câu bao nhiêu.
Đều đã nói rõ cô ta không phải nhân vật dễ đối phó gì đó.
Huống chi mọi người đã từng chạm mặt ở dưới núi Thanh Thành.
Cô gái này, trong mắt chỉ có Doanh câu, những người khác, sinh tử đều không thèm để ý, thậm chí còn hận không thể dọn dẹp sạch tất cả mọi thứ chỉ còn lại thế giới hai người của cô ta cùng với Doanh câu mà thôi.
Nếu không phải cuối cùng Doanh câu trực tiếp bộc lộ bản sắc diễn xuất ra một nhân vật tra nam phụ tình, đàn ông phượng hoàng*, ung thư thẳng nam, ung thư vân vân…
(*mượn hình tượng “phượng hoàng bay ra khỏi thung lũng” để chỉ những người xuất thân khó khăn, thoát khỏi hoàn cảnh đói nghèo vươn lên trong cuộc sống; nhưng theo ngôn ngữ mạng, hình tượng này mang theo quan niệm sống truyền thống như hỗ trợ gia đình, phụng dưỡng cha mẹ, đền đáp công ơn… nên từ này dùng để chỉ hình tượng “khuyết điểm” như keo kiệt, tự ti và nhạy cảm, được liệt kê vào “danh sách đối tượng hôn nhân đáng cảnh giác”)
Nếu không thì.
Có lẽ, tiệm sách hiện tại, thực sự đã là thiên hạ của cô ta rồi.
Đây là lời than phiền, oán niệm đến từ ông chủ Châu.
Từ khi tỉnh lại tới nay, tuy nói đụng phải đám cha chồng thổ địa lại lần nữa khôi phục lại chức trách, cũng đụng phải đám tiên nô tự chui đầu vào lưới, nhưng những chuyện này đều nằm trong phạm vi khống chế.
Tổng thể mà nói, mặc dù sóng nhỏ không ngừng đánh tới, nhưng trên mặt đại cuộc, vẫn ổn định.
Mà loại ổn định này, là điều ông chủ Châu thích nhất.
Anh có thể tiếp tục sống mơ mơ màng màng, có thể tiếp tục một người phơi mình dưới ánh mặt trời, uống cà phê phân chồn, hưởng thụ phục vụ của Oanh Oanh, cuộc sống quá xa hoa, cho nên, mới cần phải tiếp tục ổn định.
- Nói… với… tôi… làm… gì…
Doanh câu đáp lại, nhưng câu trả lời này, vẫn lộ ra vẻ cực kì không chịu trách nhiệm như trước.
Châu Trạch cầm ly rượu lên.
Nhìn trong màu đỏ đang sóng sánh bên trong ly rượu.
Trừ bỏ giá thành của vỏ chai rượu này, rượu bên trong ly này, hẳn là đáng giá ba đồng đi?
Giống như khi lấy cơm trong nhà ăn của trường học khi còn đi học lúc trước, một phần cơm thịt kho năm đồng, cũng chỉ có năm miếng thịt, ông chủ Châu ăn một miếng cũng phải tính toán trong lòng một phen, một miếng này là một đồng, một miếng này là một đồng rưỡi, một miếng này thì thịt ít hơn một chút, tám hào đi.
- Anh muốn thử chút không? - Châu Trạch hỏi.
Châu Trạch cảm thấy người đã quen uống rượu được ủ từ máu tươi của ma thần thời thượng cổ, lại nếm thử một chút loại rượu đỏ giá hai mươi ba tệ rưỡi được bán trong tiệm tạp hóa ở trong hẻm nhỏ này, cũng coi như một hình thức đổi khẩu vị đi.
Doanh câu không trả lời, có thể là đề nghị này quá thiểu năng, nên lười đáp lời.
Ông chủ Châu một hơi uống cạn sạch rượu ở trong ly, còn thử cuộn đầu lưỡi lại một chút, không biết phương pháp có đúng hay không, bản thân cảm giác ngon hơn một chút là được rồi.
Một ly rượu trôi xuống, cổ họng ngấy muốn chết.
Thật là con mẹ nó khó uống mà.
Còn không bằng trực tiếp chọn nước trái cây.
- Cô ta ở nơi nào?
- Không… biết…
- Nhưng cô ta biết rõ chúng ta đang ở đâu - Ông chủ Châu đưa tay cào tóc của mình một phen, - Tôi sợ người phụ nữ này lại làm ra chuyện điên cuồng gì đó.
- Anh… muốn… làm… thế… nào…
- Tôi cảm thấy không quan tâm rốt cuộc lúc trước giữa các người đã có mâu thuẫn gì hay là hiểu lầm gì đó, phương thức giải quyết tốt nhất, vẫn là mọi người cùng ngồi xuống, dùng phương thức hòa bình tiến hành thảo luận và đàm phán hòa bình.
- Thông qua trao đổi để gia tăng niềm tin với nhau, thông qua tin tưởng lẫn nhau dẫn đến hiểu cho nhau, thông qua thấu hiểu cho nhau dẫn đến giải tỏa mâu thuẫn.
- Nói… đơn… giản… chút…
- Tìm được cô ta, bắt cô ta, lấy việc giúp người làm niềm vui!
Ông chủ Châu ngẩng đầu lên.
Gió đêm thổi bay mái tóc.
Sâu bên trong đôi mắt.
Có hào quang màu đen đang lưu chuyển.
Nếu như là một đối thủ đường hoàng rõ ràng thì coi như xong đi, mọi người binh đấu với binh, tương đấu với tướng, cứ đánh là xong chuyện.
Nhưng loại đối thủ này, dưới điều kiện tiên quyết là có thực lực rất mạnh, còn có sở thích đặc thù và kỳ quặc, chuyện này thì khiến người ta đau đầu rồi đây.
Không thể trách ông chủ Châu máu lạnh, mà là đối phó với loại đối thủ này, bạn không máu lạnh thì cứ chờ bị cô ta chơi chết đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận