Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1625: Đới lộ* (1)

(*có nghĩa là dẫn đường)
Cảm giác thống khổ khi hai phần trí nhớ lần lượt va chạm với nhau trước đó, hiện tại đã từ từ rút đi, anh cũng không nói với mấy người luật sư An về chuyện tối hôm qua mà mình đã gặp.
Có một số việc, ngay cả chính bản thân anh cũng không muốn đi nhớ lại nữa, huống chi, loại chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế này, cho dù có nói ra, cũng rất khó được được phản hồi gì đó có tác dụng.
Oanh Oanh nghiêm túc giặt khăn lông sạch sẽ, sau đó, lại làm ướt, nhẹ nhàng lau qua phần trán của ông chủ, hy vọng làm như vậy có thể khiến cho ông chủ thoải mái hơn một chút.
Bộ dạng thống khổ vừa rồi của ông chủ, thật sự là làm cho Oanh Oanh đau lòng muốn chết rồi, thật ra thì, rất nhiều lúc, Oanh Oanh thực sự không có bất kì đòi hỏi gì khác.
Cô ấy không cần đồ trang điểm, bởi vì cô ấy vĩnh viễn không già đi, khóe mắt của cô ấy cũng sẽ không xuất hiện nếp nhăn.
Cô ấy không cần mua trang sức, bởi vì vật chôn theo của cô ấy rất nhiều, cũng không cần lo lắng chuyện hàng giả, có thể tùy ý mang mỗi ngày.
Cô ấy không cần đồ ăn hiếm lạ trên rừng dưới biển, bởi vì phần lớn thời gian, cô ấy đều không cần ăn uống, chẳng qua là hiện tại thỉnh thoảng cũng sẽ ăn một chút mà thôi.
Hy vọng lớn nhất của cô ấy, thật ra thì chính là mỗi ngày ông chủ đều có thể uống cà phê do tự tay cô ấy pha, sau đó cùng ngủ với cô ấy.
Lúc trước, sở dĩ Châu Trạch mắng Doanh câu “tra nam”, cũng chỉ tương đương với việc gọi điện thoại cho Doanh câu, xem thử một chút Doanh câu có ở nhà hay không.
Đồng thời, cũng cần chứng minh xem thử bản thân có thực sự trở lại hay không, có phải là bản thân mình hay không.
Sau khi có được phản hồi của Doanh câu, rốt cuộc Châu Trạch mới dỡ được một tảng đá lớn trong lòng.
Nói thật, loại cảm giác vừa mới thức tỉnh thì bản thân lại trở thành “phân thân” của chính mình như thế này, thực sự là quá giày vò người khác cũng quá thống khổ rồi, loại tuyệt vọng này, phảng phất như trong một khoảnh khắc bản thân đã bị cả thế giới bỏ rơi vậy.
Châu Trạch coi như đã tốt, tuy nói bình thường có lười biếng một chút, nhưng rốt cuộc cũng đã rút ra kinh nghiệm, đổi thành những người khác, có lẽ không chết thì cũng đã hỏng mất từ lâu rồi.
- Tôi… không… biết…
Những người khác có thể không nói, nhưng đối với Doanh câu, vẫn không có gì giấu giếm.
Chẳng qua là, sau khi Châu Trạch nói chuyện tối ngày hôm qua cho Doanh câu, đương nhiên là nói ở trong lòng.
Thì câu trả lời của Doanh câu.
Lại không có một chút Doanh câu nào.
Anh ấy nói, anh ấy không biết.
Trong giọng nói, còn thể hiện ra một tia tức giận rất rõ ràng.
Chó giữ cửa nhà mình lại bị tách một phần linh hồn ra ngoài ở ngay dưới mí mắt của mình, mà người làm chủ nhân như anh ấy, lại không cảm giác được một chút nào.
Đánh chó còn phải ngó mặt chủ đấy, mà Doanh câu, thứ anh ấy coi trọng nhất, thật ra thì không phải là mạng của anh ấy, mà là uy nghiêm của anh ấy, nói thông thường một chút, thì chính là sĩ diện hảo.
- Tối hôm qua, là phân thân của tôi sao?
Châu Trạch hỏi.
- Ừm... đúng...
Cho nên, thực sự chẳng trách được tại sao Giải Trãi lại rơi vào trạng thái ngủ say lâu như vậy, thế mà lại bị Doanh câu gọi là một phương thức sống, vốn đã không tính là “tồn tại” theo nghĩa gốc rồi đi.
Châu Trạch chẳng qua chỉ có một bộ phân thân, cũng đã thống khổ đến như vậy, số phân thân của Giải Trãi thì lại càng là vô số, tương đương với việc đã pha loãng bản thân ra vô số lần, còn có thể cất giữ được mấy phần bản thân cơ chứ?
Đương nhiên, cũng chỉ có như vậy, mới có thể thờ ơ với ý thức của chính mình, chú tâm vùi đầu vào bao bọc lấy “pháp”, từ đó, thành công trong việc tiến hành thăng hoa cấp độ sinh mệnh của mình.
- Là bởi vì tôi dựa theo lời anh nói, đã làm một cái mô hình, cho nên, mới nảy sinh liên hệ với ngôi một thất đó sao?
Nhưng không đúng nha, thứ anh làm là mô hình của Oanh Oanh, cũng không làm bản thân nha.
Thêm một điểm quan trọng nhất, Canh Thần đã từng nói, lúc anh ta đi vào, có nhìn thấy một thứ đang chìm chìm nổi nổi ở trong hồ, là “thân thể” đời trước của anh.
- Tạm… thời… phong… tồn… lại… đi…
Nghe được câu này, Châu Trạch cực kì ngoài ý muốn.
Dù sao.
Với tính cách của Doanh câu, dường như anh ấy không biết đến loại động tác chủ động lui tránh này, thứ gọi là “tạm thời cất giữ đợi đến sau này”, chẳng là chỉ là một lời an ủi bản thân khi đường đường vòng tránh đi một cục xương khó gặm mà thôi.
Chuyện Doanh câu nên làm là.
Đệt con mẹ mày!
Nhanh.
Thả ông đây đi ra.
Ông đây đi đập cái thứ cổ mộ bỏ đi đó!
Mà không phải đang trong lúc tức giận, lại lựa chọn lui bước.
Trực giác nói cho Châu Trạch, dường như Doanh câu đã phát hiện và biết được thứ gì đó, nhưng anh ấy vẫn không có ý định nói với anh.
- Được.
Châu Trạch cũng không muốn tiếp tục ở ngôi cổ mộ này nữa, không phải tất cả mọi chuyện đều là kiểu trước lạ sau quen đâu.
Nếu tiếp trêu chọc đến nơi này nữa, lại phải trải nghiệm cảm giác bị hòa tan một lần nữa, ông chủ Châu cảm giác bản thân sẽ thật sự phát điên đấy.
Đối với chuyện này, Châu Trạch cũng hiếm thấy mà không lựa chọn đi hỏi tận cả gốc rễ với Doanh câu.
Nhưng đột nhiên, Châu Trạch nghĩ tới một khả năng, có thể dùng loại phương thức này để học theo Giải Trãi hay không, tránh thoát được “click click” của Hiên Viên kiếm?
Lần nữa tạo ra được một Doanh câu, để cho người kia chết thay?
- Trời à… thật là…
Doanh câu có thể nghe được tiếng lòng của Châu Trạch, trực tiếp tiến hành đánh giá với ý nghĩ mới vừa rồi của Châu Trạch.
Giải Trãi dùng việc bản thân – phần bản tôn trong vô số năm nay – bị yên diệt mới có thể thành công.
Đời cuối cùng thì dùng Đạo chính thống của Phủ Quân nhất mạch – bắt đầu từ thời Đệ nhất – cùng góp nhặt làm trụ cột, lại tìm thêm một Bồ tát làm kẻ chết thay mới có thể thoát ra được.
Nếu chỉ bằng một ngôi cổ mộ là có thể nhẹ nhàng yên ổn mà vượt qua kiểm tra.
Vậy thì cũng quá xem thường Hoàng Đế rồi.
- Mơ mộng thì luôn phải có, lại nói, anh crắc crắc rồi, có phải là tôi cũng phải chết hay không?
- Anh… vẫn… sẽ… sống…
- Như vậy có vẻ không tốt lắm.
- Anh… sống… đi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận