Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 324: Phòng nô! (2)

Oanh Oanh đẩy tên kia ra ngoài, sau đó lập tức chạy lên tầng hai, kế tiếp lại chạy xuống dưới, cầm giấy chứng nhận… đủ thứ đồ trong tay, sau đó kéo giám đốc kia nhỏ giọng trò chuyện gì đó ở cửa phòng sách.
Lén lén lút lút, dường như rất sợ ông chủ nhà mình phát hiện ra.
Oanh Oanh còn không biết, trong lúc cô ấy nghỉ ngơi ở tầng hai, ông chủ nhà mình đã sớm tán gẫu với vị giám đốc này.
Vị giám đốc kia chỉ có thể không ngừng gật đầu, gật đầu, lại gật đầu.
Người có tiền, người tùy hứng, người mua phòng không trang bức nhiều, loại tri kỷ hiếu khách như thế này, giám đốc chỉ có thể cẩn thận đáp lời.
Hơn nữa, giám đốc cũng biết. Có thể nói rằng, loại khách hàng mua nhà sảng khoái tới mức tùy tiện vứt ra một khoản, thậm chí ngay cả nhà cũng lười đi xem, chắc chắn lai lịch của bọn họ không tầm thường. Bình thường đều là loại giai tầng không thể nói ra.
Giống như phòng sách này.
Nhân tài đầu ngập nước mở phòng đọc sách ở Phố Nam.
Đây không phải đã ẩn chứng cho bối cảnh thâm hậu của gia đình này sao?
Nói không chừng, bọn họ mở phòng sách là vì tạo thành một nơi giao dịch quyền tiền. Dù sao thì phim ảnh trong ti vi cũng thường diễn như vậy, đoán chừng đoán chừng lại là một sơn trang sơn thủy.
Châu Trạch cười ha ha, xoay người lại đi lên tầng, về tới phòng ngủ.
Ngăn kéo phía dưới tủ trong phòng ngủ nửa mở, hẳn là Oanh Oanh vừa mới mở ra, lấy mấy thứ từ bên trong sau đó không kịp đóng tủ lại đã chạy ra ngoài.
Châu Trạch đi qua mở nó ra, dưới cùng có đặt chồng không ít văn kiện tư liệu. Đương nhiên, thứ khiến người khác chú ý nhất, vẫn là một xấp chứng nhận bất động sản thật dày.
Ông chủ Châu dứt khoát ngồi xuống trên sàn nhà, thừa dịp Oanh Oanh còn đang bận rộn ở phía dưới, bản thân cứ mở từng tấm từng tấm ra nhìn.
Nhà khu bờ biển hoàng kim, biệt thự trên tầng thượng, hoa viên tầng cao nhất, biệt thự dính đôi, biệt thự liên hợp... ...
Châu Trạch vừa xem vừa lắc đầu.
Đời trước, bản thân mình làm việc khổ cực nhiều năm như vậy, mới thật không dễ dàng mua được một căn nhà nhỏ. Hơn nữa, lúc ấy giá phòng ở cũng không cao, vị trí khu vực cũng không tiện. Mà cảm giác áp lực gánh nặng khi vác trên lưng khoản nợ mua nhà vẫn còn rõ mồn một, hệt như có một ống tiêm, không ngừng hung tợn rút ra một ống máu lớn.
Máu này.
Không chỉ cắm lên người mình lúc hiện tại.
Mà nó còn rút đi lượng máu trong vòng 20 năm tới!
Mình thì giống hệt như một con dê, không chỉ bị thu hoạch lông vào năm nay.
Trước khi mình chết, mỗi năm, lông của mình đều bị người ta thu hoạch.
Chờ bị cắt.
Có thổn thức, có mê man, cũng có chút không dám tin tưởng.
Nữ bộc nhà mình.
Giấu giếm mình len lén mua nhiều phòng ở như vậy.
Thế giới này, thật mẹ nó thần kỳ.
Châu cá muối như một tên ngu hèn, hình mỗi nhà đều xem một lần, ngay cả chuyện nhà này thích hợp với phong cách trùng tu như thế nào cũng lướt qua não một lần nốt. Đến cuối cùng, xem tới khiến bản thân có chút chóng mặt.
Cảm thấy hạnh phúc tới hôn mê.
Cho nên nói.
Giống như khi Oanh Oanh chơi game, đám người cùng chơi game với cô ấy không thể nào biết được cô em gái bọn họ mới thêm vào nhóm kia, là em gái đáng yêu hay là cương thi.
Cũng giống vậy.
Mình cũng không hiểu đám người mua đi bán lại này.
Rốt cuộc bọn họ có còn tính là người hay không?
Đảo đảo, Châu Trạch cầm lên túi văn kiện phía dưới cùng nhất.
Ha.
Túi văn kiện này lại càng trang trọng hơn so với những túi kia.
Hẳn là căn phòng rất cao giá nhì?
Mở cuộn dây ra.
Mở nó ra.
Có vài tấm hình rơi ra trước.
Là ảnh chụp biệt thự.
Ah, thật sự chính là biệt thự.
Châu Trạch lại lấy ra tư liệu văn kiện bên trong.
"Khu dân cư Hoàng Kim Hải Ngạn sông Bắc Hào, một đơn vị bốn tòa nhà...
Người chết: ... ...
Đây là cái quỷ gì?
Vì sao ở đây lại có loại vật này?
Châu Trạch lại lật qua một lần, mới phát hiện, không ngờ thứ này lại là một phần hồ sơ.
Một lúc lâu sau.
Châu Trạch mới nhớ.
Trước đây khi Trương Yến Phong tìm đến mình đã đưa cho mình một bộ hồ sơ, nói mình tự nhìn, sau đó đưa ra đánh giá về vụ án cũ này cho anh ta. Kết quả lại bị bản thân mình cự tuyệt thẳng thừng, đồng thời chờ Trương Yến Phong vừa đi, lập tức ném bộ hồ sơ cho Oanh Oanh để cô ấy giấu đi, ngàn vạn lần chớ để mình nhìn thấy.
Châu Trạch lập tức ném bộ hồ sơ vào.
Không xem.
Kiên quyết không xem!
Ngay sau đó.
Châu Trạch lập tức đóng ngăn kéo lại.
Nhưng bỗng nhiên anh ngây ngẩn cả người.
Chờ chút.
Khu dân cư Hoàng Kim Hải Ngạn sông Bắc Hào, 1 đơn vị 4 tòa nhà?
Thật quen tai…
CMN!
Đây không phải căn nhà có ma mà Oanh Oanh mới chuẩn bị mua sao?
Rất nhiều người đều cảm thấy, nhân sinh là một đường thẳng. Trên một đường thẳng này sẽ sắp xếp đủ thứ gì đó cho mình, sẽ chờ mình đi qua.
Nhưng thật ra cuộc sống lại càng giống một vòng tròn hơn, Khi mình tự cho rằng mình đã nhảy ra khỏi đường thẳng tắp, bắt đầu cho phép mình phảng kháng, đi tới đi tới, đi một vòng, lại phát hiện mình lại quay về đến nơi này.
Thứ mà mình muốn nhảy ra khỏi, lại xuất hiện ở ngay trước mặt mình.
- Ông chủ!
Oanh Oanh vừa gọi Châu Trạch vừa lên tầng.
Châu Trạch vội vàng đẩy ngăn kéo về, sau đó nằm lên trên giường.
Anh hơi chột dạ.
- Ông chủ, anh mệt mỏi à?
Oanh Oanh đi tới, chủ động đi tới bên cạnh Châu Trạch, cởi giày ra, mặc áo tơ tằm trắng bò lên giường. Cô ấy rất nhuần nhuyễn đặt đầu Châu Trạch lên trên đùi của mình, sau đó bắt đầu xoa bóp đầu cho Châu Trạch.
- Không mệt, không sao.
Chỉ bị kích thích một chút thôi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Châu Trạch cứ nằm hưởng thụ sự xoa bóp như thế, Oanh Oanh cũng cứ chân thành ôn nhu xoa bóp giúp Châu Trạch.
Hai người đều rất hưởng thụ bầu không khí ở cùng nhau như thế này. Nhất là đoạn thời gian trước Oanh Oanh hôn mê, Châu Trạch còn cảm thấy rất không quen.
- Ông chủ, có người quen tìm!
Lão đạo dưới tầng hô lên.
Châu Trạch chỉ có thể không thỏa mãn đứng dậy, đi xuống tầng, phát hiện người đứng ở cửa chính, vẻ mặt tiều tụy là Vương Kha.
- Làm sao vậy? - Châu Trạch hỏi.
- Nhụy Nhụy không tới chỗ anh sao?
- Không có. - Châu Trạch nhún vai.
- Không thấy con bé đâu cả, anh có thể tìm xem con bé đang ở đâu giúp tôi không? Không thấy con bé đâu nữa.
Vương Kha luôn luôn trầm ổn giỏi giang, lúc này có vẻ rất gấp gáp.
- Không thấy con bé thì anh đi báo cảnh sát đi, tìm tôi làm gì? - Châu Trạch nói.
- Không phải, sau khi tôi bắt đầu một vòng trị liệu mới cho mẹ con bé, tôi vốn cho rằng mình đã thành công, trạng thái của mẹ con bé cũng có vẻ rất khá, mọi thứ đều rất bình thường.
- Nhưng không biết tại sao, bỗng nhiên mẹ con bé lại lấy ra một cây đao từ trong tay áo, đâm về phía tôi.
- Kết quả Nhụy Nhụy đang đứng ở bên cạnh đưa tay nắm lấy đao.
- Tay con bé chảy rất nhiều máu.
- Sau đó con bé đoạt lấy cây đao, rời đi, đi khỏi nhà.
- Sau khi thu xếp ổn thỏa cho mẹ con bé xong, tôi vẫn đi tìm, tìm tới tận bây giờ vẫn không tìm được. Hiện tại trời đã sắp tối, tôi rất vội.
Châu Trạch nhìn Vương Kha, ánh mắt có chút ý vị thâm trường.
Trước đây, Vương Kha có thể thông qua một số chi tiết để phân biệt được thân phận của mình. Tuy rằng mình và anh ta là bạn nối khố, nhưng đã không liên lạc không gặp mặt rất nhiều năm, ngay cả như vậy anh ta cũng có thể nhìn ra được.
Vậy.
Con gái của anh ta thì sao?
Anh ta vẫn không phát hiện được điểm dị dạng của con gái anh ta sao?
Đây chính là người thân cận nhất với anh ta đấy.
- Chớ nóng vội, tôi đi tìm với anh.
Châu Trạch gật đầu, đổi lại một bộ quần áo, sau đó đi ra khỏi phòng đọc sách với Vương Kha.
Tiểu loli không chỉ là con gái của Vương Kha.
Còn là thuộc hạ của Châu Trạch.
Cô ấy.
Không thể biến mất được.
... ... ...
Đêm xuống.
Xua tán đi cái nóng mùa hè.
Trên băng đá bên lề đường, có một cô gái mặc váy dài đang ngồi. Cô gái mang giày da màu đỏ, kẹp tóc tinh xảo, khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu, rất điềm mỹ.
Cô ấy cứ lặng lẽ ngồi ở chỗ này như vậy.
Ánh mắt có chút tan rã.
Cúi đầu.
Cô ấy nhìn thấy tay của mình.
Nơi đó còn có lỗ hổng đáng sợ… Tuy rằng cô ấy đã tự băng bó đơn giản cho mình, nhưng nơi ấy vẫn chảy máu như trước.
Cô ấy có chút mờ mịt.
Khi người phụ nữ kia đâm một đao về phía người đàn ông.
Cô ấy gần như theo bản năng đưa tay lên tiếp nhận một đao kia.
Không do dự, không chần chờ.
Cũng không quan tâm bản thân mình có thể bị thương tổn hay không, cô ấy cứ làm như vậy.
Cảm giác vết đao sắc bén xẹt qua lòng bàn tay mình, đau nhói, dường như một vị trí nào đó trong lòng cô ấy cũng theo đó mà run rẩy một chút.
Như là một giấc mơ đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận