Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 925: Đội trưởng đội vận chuyển Giải Trãi (2)

Lão Trương sửng sốt một chút, mặc dù không nghe thấy cũng không nhìn thấy, nhưng nhất định có thể biết rõ hiện tại trong tay mình đang cầm cái gì, anh ấy nhấc bút lên, giống như là đang do dự, hoặc là đang suy tư, cuối cùng vẫn đặt bút lên trên bàn trà.
- Cũng không thể viết.
Châu Trạch như có điều suy nghĩ.
- Không thể nhìn, không thể nói, không thể nghe, nói cách khác, anh ấy ấy đang giấu giếm điều gì đó, không phải là giấu giếm chúng ta, mà là tiến hành che giấu với một người khác.
- Người kia có thể thông qua mắt của anh ấy, miệng của anh ấy, lỗ tai của anh ấy mà cảm giác được.
- Thậm chí.
- Có thể thông qua động tác của anh ấy, tiến hành suy luận…
Mới vừa nói xong.
Luật sư An liền nhìn về phía Châu Trạch.
Nói:
- Ông chủ, so với vị ở bên trong cơ thể anh kia, rất giống nha.
Hứa Thanh Lãng bên này, tuy nói là dung hợp với một bộ phận của Hải Thần, nhưng nói cho cùng, cậu ta là lấy phương thức trận pháp để giữ vững môi giới qua lại cùng Hải Thần, cưỡng ép khiến bản thân thành “găng tay trắng” trong đất liền của Hải Thần.
Chẳng qua chỉ là cái găng tay trắng Hứa Thanh Lãng này có chỗ khác biệt so với những găng tay trắng trước kia của Hải Thần là, Hứa Thanh Lãng bên này có quyền tự chủ lớn hơn, trừ phi cậu ta chủ động giải trừ phong ấn tiến hành kêu gọi, bằng không thời điểm bình thường, Hải Thần sẽ không chủ động tới.
Dù sao, Hải Thần đang ở trên biển khơi vạn dăm xa xôi, cũng không phải thật sự ở trong cơ thể của Hứa Thanh Lãng.
Nhưng doanh câu lại ở trong cơ thể của Châu Trạch.
Nói thực.
Chỉ cần doanh câu nguyện ý.
Châu Trạch đang ăn cái gì, đang làm gì, đang nhìn cái gì, đang nghe cái gì.
Anh ấy đều có thể lấy phương thức ngôi thứ nhất tiến hành thay thế.
Đây là một loại phương thức sống nhờ Nhất Thể Song Hồn, như vậy rất hiển nhiên, tình huống hiện tại của lão Trương đã nói lên, trong cơ thể của anh ấy, bây giờ cũng đang có thêm một người khác rồi.
Tôi đệt!
Mặc dù luật sư An còn chưa hiểu tình hình.
Nhưng bây giờ thật sự có một loại cảm giác trong lòng lão tử ghen tỵ đang bốc lên!
Không cần biết đang là người nào.
Nhưng nhất định là một thứ không tầm thường.
Bất kỳ chuyện gì, rủi ro cùng với cơ hội gì đều tỉ lệ thuận và cùng tồn tại với nhau, điểm này, luật sư An vẫn luôn tin tưởng.
Chẳng qua là.
Hứa Thanh Lãng có Hải Thần “cứu vớt”, phía bên ông chủ lại có vị kia, lão đạo lại vừa là… Bây giờ ngay cả lão Trương mà trước đây anh luôn cảm thấy là một quân cờ phế hiện tại cũng…
Dựa vào cái gì!
Tại sao mình cái gì cũng không mò được?
Ghen tị.
Để cho tôi nổi điên!
Cũng may luật sư An đã sớm luyện thành năng lực hỉ nộ không lộ rồi, vào lúc này những người khác cũng không có thời gian đi để ý đến tiểu hỏa miêu ghen tỵ ở trong đáy lòng của anh ấy.
Hứa Thanh Lãng đưa tay chỉ vào chiếc giày để ở trên bàn trà của lão Trương, nói:
- Giày này là ý gì?
- Cái này quá trừu tượng rồi. - Luật sư An lắc đầu một cái.
- Lại không thể đưa thêm chút gợi ý sao?
- Lão Trương làm như thế, nhất định là cho là, chúng ta có thể căn cứ vào biểu hiện của anh ấy, đoán được chân tướng. - Châu Trạch đưa tay sờ cằm của mình một chút, nói:
- Ý tứ này, thật ra thì phạm vi mục tiêu mà chúng ta phải tìm thật sự đã rất nhỏ rồi.
Đầu tiên.
Là thứ chúng ta đã từng tiếp xúc, nếu như là kẻ mà chúng ta chưa từng tiếp xúc, chúng ta cũng không tiện đoán.
Tiếp theo.
Vật này còn có thể ở trên người, thậm chí là chơi đùa trên cơ thể người bình thường.
Sau đó.
Vật này, phải nói là làm cho chúng ta phải kiêng kỵ, ít nhất ở trong nhận thức của lão Trương, nắm giữ năng lực hủy diệt tiệm sách của chúng ta.
- Tôi tính một chút, trêu vào chúng ta, bây giờ còn chưa chết dường như cũng không được bao nhiêu, dù sao ông chủ vẫn luôn giúp mọi người làm điều tốt.
Luật sư An bấm ngón tay bắt đầu tính toán ở trong đầu, tiếp tục nói:
- Sư phụ của Hứa Thanh Lãng hẳn là không chết đi, có thể không...
Trong phút chốc.
Luật sư An nhìn về chiếc giầy lão Trương thả ở trên bàn uống trà, anh ấy nghĩ ra rồi.
- Giày… Giày… Giày… chỉ Giải Trãi!
Châu Trạch nói ra câu trả lời.
(“giày” là
鞋子

(xiézi) phát âm gần giống Giải Trãi là
獬豸

(xiè zhi))
Lúc này luật sư An kinh hô:
- Tê... Ông chủ thật là mắt sáng như đuốc, sao tôi lại không nghĩ tới chuyện này chứ!
Hứa Thanh Lãng cũng lộ ra vẻ mặt nặng nề.
- Con pháp thú kia? Nó tới nhanh như vậy?
Châu Trạch gật đầu một cái, cầm giày lên, đặt ở dưới chân của lão Trương, tỏ ý lão Trương mang lại đi.
Đây cũng là đang nói cho lão Trương, bọn họ đã đoán ra ý mà anh ấy muốn biểu đạt.
Lão Trương đưa chân vào trong giày.
Tiếp tục ngồi ở đó.
Châu Trạch đứng ở bên cạnh, trầm ngâm nói:
- Giải Trãi là biểu tượng của pháp luật, trong ngành tư pháp của nhân gian, không biết tồn tại bao nhiêu phân thân của Giải Trãi.
Anh ta, trong vòng nửa năm, tổn thất mất hai cỗ phân thân ở Thông Thành, hơn nữa còn là tổn thất mà không có chút đầu mối nào, nhất định sẽ khiến bản tôn của anh ta tức giận, cho dù là vì tôn nghiêm và kiêu ngạo của pháp thú anh ta, cũng quyết không cho phép loại chuyện không bệnh không tật mà mất đi này tiếp tục diễn ra.”
Luật sư An cười nói:
- Làm sao lại có cảm giác anh ta giống như Tưởng tiên sinh vậy, không ngừng làm đội trưởng đội vận chuyển cho chúng ta.
Người ở chỗ này, ngoại trừ lão Trương, đều lộ ra nụ cười.
Đúng vậy.
Lần đầu tiên phân thân của Giải Trãi xuất hiện, bị doanh câu ăn, tiểu Hầu Tử còn cọ theo mà chia được một chén canh, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Lần thứ hai tỉnh lại, cũng bị Châu Trạch nuốt.
Hơn nữa, luật sư An nhìn được càng rõ ràng hơn là, anh ấy cho là rất có thể doanh câu đã thức tỉnh, trước đó chẳng qua là suy đoán, nhưng ban ngày ông chủ chợt “bùng nổ”, giống như là chứng thực cho điểm này.
Nếu không phải luật sư An biết rõ ân oán giữa doanh câu cùng Giải Trãi vào thời kỳ Thượng Cổ, luật sư An cũng sắp muốn lầm tưởng Giải Trãi thật sự là dầu máy tốt cho doanh câu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận